Sân trường đêm khuya. Bàng bạc là ngọn đèn hắt bóng vào không gian tĩnh
mịch cô liêu. Anh đứng bên ổ cửa sổ, nhìn sang bên cửa sổ phong em. Đèn
bên ấy đã tắt, nghĩa là em đã ngủ. Anh ngước nhìn khung trời, khung
trời mà anh vẫn thường gọi là " khung trời nhung nhớ ". Giữa đêm anh
nhìn lên đó như nhìn vào vô định. Anh sợ những khoảng trống không chứa
đầy những nỗi nhớ cho em. Anh thầm đếm
những ngày đã yêu em, để suy tính cho một ngày mai với em. Và chẳng hiểu
tại sao, anh cứ nhận thấy, hạnh phúc của anh chính là ở đó, phía có em.
Sương đêm bắt đầu giăng, kéo đêm dài ra....thênh thang.
Nhớ em! Nhớ
đến quay quắt nụ cười, ánh mắt. Nhớ đến cồn cào một lời yêu em nói, một
nụ hôn em trao. Hôm nay sao em ngủ sớm vậy. Giá giờ này em thức cùng
anh. Một ngày đã trôi qua như thế nào em của tôi? Mai có thể có gió lạnh
về, đi học nhớ mặt thật ấm vào em nhé. Nhớ quàng chiếc khăn màu đỏ mà
anh thích. Còn bây giờ em cứ ngủ đi, ngủ thật ngon vào em yêu nhé.!
Một ngày nữa của anh đã qua rồi. Hạnh phúc biết bao là được sống tron
vẹn một ngày bình thường. Ngày bình thường của anh là học đến mệt, rồi
được gặp em, nhớ em và biết rằng em cũng luôn nhớ tới anh. Anh thắc
mắc sao đêm nay em ngủ sớm vậy? Giá giờ này em thức cùng anh, anh sẽ
nhắn gửi cho em bao lời thương này. Không biết rồi đêm mênh mông có giữ
hộ lòng anh!
Thôi anh ngủ đây. Đêm đã khuya lắm rồi
22-2-2005
Hoàng Thanh Hải
Hoàng Thanh Hải
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!