Không có đôi bờ sao gọi dòng sông
Không có hai người tình nào chớm nở
Đã là sông bên bồi bên lở
Đã là tình sao chẳng đắng cay
Róc rách đôi bờ sóng nước chao lay
Thao thiết chảy một dòng lấp lánh
Sông chẳng biết đầy với hay nóng lạnh
Cứ hết mình bỗng chốc hóa đại dương.
Đã là sông bên bồi bên lở
Đã là tình sao chẳng đắng cay
Róc rách đôi bờ sóng nước chao lay
Thao thiết chảy một dòng lấp lánh
Sông chẳng biết đầy với hay nóng lạnh
Cứ hết mình bỗng chốc hóa đại dương.
Phương Thảo
Lời bình
Thái Xuân Nguyên
Dòng sông, đôi bờ là hình ảnh đẹp đã gợi nên cảm xúc thi tứ cho biết bao nhà thơ, nhạc sĩ Đông, tây, kim, cổ. Dòng sông vỗ về đôi bờ và đôi bờ ấp ủ dòng sông bao đời nay như một chân lý hiển nhiên vậy. Giả sử không còn đôi bờ thì dòng chảy kia có còn gọi là dòng sông nữa chăng? Có bao giờ bạn nghe nói:"Dòng sông chảy với một bờ"? Vô lý. Vậy mà có lý đấy khi bạn đọc những câu thơ đầy tính triết lý của nhà thơ Phương Thảo khi ví von so sánh đôi bờ sông như đôi tình nhân bên nhau gắn bó:
Không có đôi bờ sao gọi dòng sông
Không có hai người tình nào chớm nở
Và, tất nhiên dòng sông kia cũng như dòng đời; cũng xô bát, đổ chén, cũng trải qua những thăng trầm muối mặn gừng cay,cũng lở bồi sang nhau không thể nào tránh được:
Đã là sông bên bồi bên lở
Đã là tình sao chẳng đắng cay
Thật buồn cho những đôi lứa yêu nhau nếu họ không hiểu được chân lý hiển nhiên ấy. Để rồi, dòng sông chỉ chảy với một bờ! Chỉ vì cái chữ "tôi" lớn quá mà mãi mãi xa nhau cho dù:
Đã là tình sao chẳng đắng cay
Thật buồn cho những đôi lứa yêu nhau nếu họ không hiểu được chân lý hiển nhiên ấy. Để rồi, dòng sông chỉ chảy với một bờ! Chỉ vì cái chữ "tôi" lớn quá mà mãi mãi xa nhau cho dù:
Con ta như dòng sông
Giữa hai bờ
Mà nếu hai con đê
Gặp nhau
Thì dòng sông cạn kiệt.
Sông cứ chảy giữa hai bờ cách biệt
Hai bờ sông mãi mãi ngóng nhìn nhau.?
Giữa hai bờ
Mà nếu hai con đê
Gặp nhau
Thì dòng sông cạn kiệt.
Sông cứ chảy giữa hai bờ cách biệt
Hai bờ sông mãi mãi ngóng nhìn nhau.?
Cuối cùng nỗi bất hạnh lớn nhất lại là cây cầu nối hai bờ sông ấy. Chỉ đòng sông mới cảm nhận đầy đủ nỗi đầy vơi, nóng lạnh của cuộc đời:
Róc rách đôi bờ sóng nước chao lay
Thao thiết chảy một dòng lấp lánh
Sông chẳng biết đầy vơi hay nóng lạnh..
Thao thiết chảy một dòng lấp lánh
Sông chẳng biết đầy vơi hay nóng lạnh..
Phương Thảo đã thẫm đẫm cái triết lý ngàn đời của đạo Phật là hãy cứ cho đi vì cho là nhận khi anh viết: "Cứ hết mình bỗng chốc hóa đại dương." Hãy gieo quả Phúc sẽ nhận được phúc trùng phùng.Hãy học cách thứ tha, chia sẻ lở bồi như dòng sông chẳng thể nào khác được ta mới được niềm hạnh phúc lớn lao. Bằng lối viết so sánh, ẩn dụ, ngôn ngữ giản dị,nhẹ nhàng, chịu tìm tòi,nhà thơ đã tạo dựng nên một lẽ sống đẹp: Hạnh phúc là sẻ chia và đề cao đức hi sinh vì người khác. Chúc mừng Phương Thảo với bài thơ tình hay.
Coppy từ blog: Vầng trăng xóm nhỏ
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!