
Anh nắm tay em đi trên phố mà cảm thấy mình hạnh phúc thật nhiều, nhiều chẳng biết để đâu. Hạnh phúc từ hơi ấm bàn tay, từ ánh mắt, từ nụ cười, từ những lời em nói, hay ngay cả từ sự im lặng bốc khói khi hơi thở em chạm vào mùa đông. Muốn nói với em thật nhiều, muốn ghì siết em thật chặt nhưng anh sợ những lời nói sẽ không chuyên chở hết những cảm xúc trong anh, sợ em ngạt thở trong vòng tay. Ngay lúc này cũng vậy, chẳng biết nói gì với em đây, thôi thì chép cho em bài thơ đêm qua anh còn viết dở......
Trong im lặng trắng ngần của tuyết

Cơ man gió và cô đơn
Có nỗi giận hờn của em nghe dịu tình chơi vơi
Trong im lặng trắng ngần của tuyết
Cơ man sương và ánh trăng
Có nụ hôn em trao nghe qua tim đầm ấm
Trong im lặng trắng ngần của tuyết
Cơ man nắng và trời xanh
Có buồn, có nhớ ta thương nhau.
Có những lúc thật buồn. Có những lúc mệt mỏi vì công việc, vì bài vở hay vì mọi người. Muốn vứt bỏ, muốn rời xa tất cả. Muốn tìm cho mình một chốn bình yên thư giãn. Những lúc đó anh thường ngồi viết cho em, độc hành đi vào miền nhớ tìm em. Bỗng cảm thấy nhẹ nhàng. Bỗng cảm thấy thanh thản. Anh đoán rằng em đang đến bên anh vỗ về, an ủi

Anh nghĩ về em cho cuộc đời anh trọn vẹn. Anh nghĩ về em để anh nhớ mình đang sống giữa đời của một thời trai trẻ.
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!