Powered By Blogger





Tuesday, 11 December 2012

Món nợ cuộc đời


 

Em lang thang ngày buồn lạ lẫm, giữa mênh mông xào xạc lá rơi. Giữa cũ mới dồn về hối hả, cánh chim non ngơ ngác giật mình. Em tự hỏi mình có còn đủ sức, đợi chờ anh tỉnh giấc mộng đời?
.........
Trái tim em, nhỏ nhoi dễ vỡ, nồng nàn yêu và say đắm muội mê, trái tim em trong suốt pha lê, như nước mắt đọng rơi tụ lại. Trái tim yêu tưởng chừng cứng sắc, như kim cương trong suốt nhiệm màu. Nhưng trong tối chợt tan như nước, mặn vô tình ngấm xót thế gian.
.........
Em chợt khóc khi nghĩ về cuộc sống. Về đôi mình xa quá đi thôi. Thu rơi rơi chiếc lá cuối đời, trút chênh chao nhớ dồn môi mắt. Xa xôi ơi ngàn vạn ngàn xa cách, giọt nước rơi rơi chảy hoài vô vọng?... Những vu vơ sau cuối dại khờ, con suối nhỏ chảy dòng trong vắt. Tụ về sông xuôi biển khi nào. Em chợt hiểu, chợt yêu, chợt nhớ, cứ cồn cào bào xát tim côi, tình mây trắng, nụ cười thổn thức. Anh vẫn còn đâu đó quanh đây.
.........
Em thảng thốt một màu ô đỏ, hiện bên em thắm một nụ cười, một khuôn mặt ướt mưa, tóc bết. Một nụ hôn ngọt đọng mưa ơi!, một vòng tay ấm nồng, ngạt thở. 
 
Đến với anh đi anh bảo thế, anh yêu em như thể chính mình. Bao nhiêu nợ anh đòi em trả hết, đến bao giờ hết nợ trần gian?

Em vừa khóc vừa cười hờn dỗi. Ai thật liều đòi nợ khi yêu. Ai đáng ghét làm em phải khóc. Để nụ hôn thấm ướt mưa chiều. Mà hình như anh là người mắc nợ, phải trả em món nợ tình yêu, phải trả em món nợ cả đời…



Món nợ nhân gian món nợ đời
Kiế́p nào anh cũng nợ em thôi
Trả đi ngàn kiếp mà không hết
Anh thuộc về em vạn kiếp người

Tường Vi 
Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

No comments:

Post a Comment

Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!




Bài mới đăng

Bài ngẫu nhiên