Powered By Blogger





Wednesday, 19 March 2014

Hai nỗi nhớ gặp nhau







Sao kỳ vậy, Anh ôm, em cũng ôm theo? Em đi chơi gặp mưa hả? Hay là cảm nắng? Em uống thuốc và nghỉ sớm đi nhé.



Anh đã đỡ nhiều rồi. Chỉ còn sổ mũi và ho nhẹ nữa thôi. Mà sao em lại ốm giống anh nhỉ? Cứ như là thần giao cách cảm vậy. Bây giờ anh đang nhớ em, chắc là em cũng vậy. Hai nỗi nhớ gặp nhau cho chúng mình cảm thấy luôn ở gần bên nhau. Ngày em về, em đã mang theo và nhốt anh vào trái tim mình. Anh ở lại cũng vậy, lòng như biển lớn, dạt dào nỗi nhớ, và đôi khi nối nhớ như những con sóng bạc đầu, thét gào khắc khoải....



Mưa Sài Gòn buồn thì nắng Kalomna có vui vẻ gì đâu. Người buồn thì cảnh làm sao vui được hả em. Sẽ đẹp, sẽ lãng mạn, sẽ hạnh phúc nếu như anh đưa em về dưới cơn mưa Sài Gòn, nếu như anh nắm tay em dạo chơi trong công viên vào những buổi chiều đầy nắng phải không em!?



Mưa. Tháng 8. Em miên man trong miền nhớ. Nghĩ lại câu nói của anh: anh thích trời mưa thật to để em khỏi đi đâu. Rồi em ghét anh, nghĩ anh ích kỷ.



Nắng. Tháng 8. Anh dạo bước theo con đường hoa đỏ. Tay anh thấy thiếu  bàn tay em mềm mại. Em ạ, yêu làm anh ích kỷ vậy đó. Mưa, nên em ở nhà, anh đỡ phải lo bàn tay nào nắm bàn tay mềm mại của em.



Mưa. Phố buồn không em? Mưa nơi ấy với anh là xa lạ. Mưa nơi ấy có làm em nhớ về những cơn mưa kỷ niệm. Mưa ru em ngủ, và em gặp anh trong mơ.



Nắng. Anh đắm mình trong kỷ niệm. Nắng trút nhớ thương, nắng đổ giận hờn. Anh chạnh lòng về cơn mơ của em, vì trong mơ ta có gặp nhau bao giờ.




Kalomna 18/8/2005
T. Hải




Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

No comments:

Post a Comment

Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!




Bài mới đăng

Bài ngẫu nhiên