
Anh thấy tiếc ngẩn tiếc ngơ. Bần thần anh đi qua nhưng lối nhỏ mà giờ đây cỏ mọc xanh um. Anh chụp lại những bông lan trong vườn gửi về Sai Gòn cho em vì biết đâu chúng là những bông hoa cuối cùng anh còn gặp nơi đây. Anh lặng người và cứ nhìn xung quang như tiếc rẻ vì sợ sẽ bỏ phí một cái gì đó, giống như là khoảng khắc của sự vĩnh cửu.
Nắng cuối chiều ran rát trên da. Gió
thổi ru những cánh hoa buồn. Lòng anh cũng buồn tím cả chiều, tím cả
núi. Cứ tự hỏi sao con người cứ hay phụ bạc thiên nhiên....

Bên nhánh lan rừng
Tôi đến bên em một sớm Thu
Khe núi, sương mù, gió vi vu
Ngọt ngào thoang thoảng từ lòng đất
Ngây ngất hương trời hay hương hoa.
Mộc mạc đơn sơ em đứng đó
Khung trời hoang dã sóng lung linh
Đàn bướm lượn quanh, vàng, tím, trắng
St
Tôi đến bên em một sớm Thu
Khe núi, sương mù, gió vi vu
Ngọt ngào thoang thoảng từ lòng đất
Ngây ngất hương trời hay hương hoa.
Mộc mạc đơn sơ em đứng đó
Khung trời hoang dã sóng lung linh
Đàn bướm lượn quanh, vàng, tím, trắng
Tiếng chim khẽ gọi khúc bình yên.
Tôi muốn đem em về dưới xuôi
Nhưng sao đem được một khoảng trời
Tần ngần mỗi bước lòng vương vấn
Trách ai tàn phá những xanh tươi.
Tôi muốn đem em về dưới xuôi
Nhưng sao đem được một khoảng trời
Tần ngần mỗi bước lòng vương vấn
Trách ai tàn phá những xanh tươi.

No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!