
Thế mới biết mất gì chứ mất niềm tin là hơi bị khó.
Ấy thế mà xứ mình khắp nơi đều kêu mất niềm tin. Nhà văn Thùy Linh còn bảo ” tận thế niềm tin”: “Mình tin xã hội chúng ta lâu nay đã bước vào chu kì tận thế: sự tận thế của niềm tin, niềm vui sống. Những gì tạo nên một cuộc sống hạnh phúc, bác ái, công bằng, yêu thương…đã bị hủy diệt bởi sự công phá của thói dối trá, vô liêm sỉ, trơ trẽn. Gương mặt quĩ dữ lên ngôi làm thành gương mặt thời đại, không còn giấu trong bóng tối mà hiển lộ khắp nơi, công khai, nhơ nhớp“.
Bác XYZ ( bác vốn làm to, không dám ghi tên thật) là người chín chắn điềm đạm trí lự phi thường, bác suốt đời theo cách mạng, sáng cách mạng trưa cách mạng chiều cách mạng, tưởng tối bác về ôm đít vợ té ra bác vẫn cách mạng như thường. Kinh. Nay bác XYZ gia nhập vào lực lượng sổ hưu, còn lực lượng này làm sao niềm tin đến ngày tận thế? Ấy mà bỗng dưng bác XYZ rất thích ý tưởng ” Tận thế niềm tin” của Thùy Linh, bác viết hẳn cả status để khen. Sao thế nhỉ, sao lạ thế nhỉ?
Chợt nhớ ông đại tá Trần Đăng Thanh đem cái sổ hưu làm cái cần câu bảo vệ cái Tổ quốc XHCN*. À hiểu rồi hiểu rồi, đến như bác XYZ còn đồng ý với Thùy Linh về cái sự tận thế niềm tin thì cầm chắc có 70% lực lượng sổ hưu cũng đã mất niềm tin, có khi nhiều hơn.

Nhưng người ta không dại cũng chẳng ngu, họ biết cả, chẳng qua bí mà thôi. Sở dĩ người ta giương cao sổ hưu làm lý tưởng vì biết chắc chẳng có lý tưởng nào hấp dẫn dân ta nữa. Bí rồi, khi đem sổ hưu ra làm cứu cánh là bí lắm rồi.
Này hỡi lý tưởng sổ hưu, liệu mi có cứu được Tổ quốc XHCN của mi không?
Ôi thương thay!
NQL
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!