Muôn đời biển vẫn vậy
Thiếu thuyền biển ra sao
Biển chỉ có một màu
Cô đơn ngàn sóng vỗ
Trang thơ
Tôi thấy em con ốc biển lặng nằm
Cát trắng xoá, vỏ ốc em trắng xoá
Cả hai ở giữa đời lấp loá
Cát trắng tròn vỏ ốc trắng nằm trên
Tôi lại gần ve vuốt vỏ ốc em
Cái vỏ đẹp cấu hình dáng vẻ
Ốc không còn, sự sống em lìa bỏ
Em để lại đời chỉ cái vỏ mà thôi
Tôi lặng. Tôi nhìn. Bên cạnh Tôi ngồi
Nén tiếng thở dài bãi cát
Chốn xưa nao bãi bờ nào trôi dạt
Sinh nhai chui bùn bãi xới cày
Giờ em nằm... để vỏ lại đây
Mặn mà lắng trên vỏ dài năm tháng
Em lớn lên đúc hình hài vỏ trắng
Tấm thân em lê sóng gió cát bờ
Hôm nay đây bên cát lặng lờ
Ngồi xuống cát tôi nhẹ nâng vỏ ốc
Em về nhà tôi em nằm bên góc
Trên mặt bàn em chỉ lặng im
Sáng sáng chiều chiều khi tôi cô đơn
Tôi nhìn ngắm em buồn rượi
Vẩn vơ trong đầu bao điều nghĩ ngợi
Tôi giống em... và tôi khác em
Cùng giống nhau giữa biển đời bon chen
Sóng gió dập dờn... trôi nổi
Em ngụp lặn giữa bãi bùn sáng tối
Tôi sáng tối đời ngụp lặn... nổi trôi
Tôi khác em chỉ ở chỗ này thôi
Em lặng lẽ nay trên bàn nằm đó
Còn tôi chẳng bao giờ có vỏ
Nếu ra đi! Tôi một nặng kiếp người
Rồi mai kia... Trên đời bờ vò võ
Em một mình... chiếc vỏ trắng... Ốc ơi
Bảy Thi
Những chiếc lá hình tim
Thản nhiên nằm trên cát
Nghe sóng xô và hát
Cùng hát với hồn tôi
Ơ ! Vừa mới gặp nhau
Sao mà thân thiết thế
Tôi lại muốn ngồi kể
Về một trái tim xanh
Đã cùng tôi tháng năm
Qua thật nhiều gian khó
Tuổi thơ ấu một thời
Bây giờ bạn ở đâu ?
Hương Xưa
.... Rồi một ngày em đến, biển hát em nghe bài hát có đôi câu chuyện buồn
Rồi một ngày em đến, biển hát em nghe bài hát có những niềm vui thật vui
Rồi một ngày em vắng, làn gió nhớ tóc ai, bờ cát nhớ chân ai, để sóng hát ru miệt mài
Rôì một ngày em vắng, biển nhớ mong ai biển thức đã bao đêm, biển thấy trong mình có một trái tim...
Anh xa em, trăng cũng chợt lẻ loi thẫn thờ
Biển vẫn thấy mình dài rộng thế
Xa cánh buồm một chút đã cô đơn
Gió âm thầm không nói
Mà sao núi phải mòn
Em đâu phải là chiều
Biển vẫn thấy mình dài rộng thế
Xa cánh buồm một chút đã cô đơn
Gió âm thầm không nói
Mà sao núi phải mòn
Em đâu phải là chiều
Mà nhuộm anh đến tím
Sóng có nghĩa gì đâu
Sóng có nghĩa gì đâu
Nếu chiều nay em chẳng đến
Dù sóng đã làm anh nghiêng ngả vì em
Dù sóng đã làm anh nghiêng ngả vì em
Phú Quang
Hoàng hôn ở biển
Đỏ rực một góc trời
Dạt dào từng cơn sóng
Vổ về lòng biển khơi
Hoàng hôn ở biển
Những cánh buồm nâu non
Vội vã tìm bến đợi
Về đâu giữa trùng khơi
Cánh hải âu chấp chới
Hoàng hôn ở biển
Gió hoang dại đùa nhau
Sóng cuộn trào nỗi nhớ
Biết tìm anh nơi nào
Giữa mênh mông trời nước
Hoàng hôn ở biển
Cát trắng và sóng xô
Ru mãi một bến bờ
Biển ngàn năm thương nhớ
Không có nghĩa mỗi lần sóng vỗ
Là nồng nàn hôn cát đâu anh!
Vâng em hiểu ngoài khơi vừa ngập gió
Đưa sóng vào rồi đẩy sóng xa thêm...
Không có nghĩa những con tàu đêm đêm
Chưa ngủ bởi hải đăng còn thao thức
Thăm thẳm giữa đại dương màu mực
Biết về đâu nếu chỉ một thân tàu?
Cuối chân trời sao và biển hôn nhau
Bờ lặng lẽ cúi đầu không dám khóc.
Mai sóng lại về thôi, mỏi mòn và nặng nhọc
Thở cạnh bờ trong giấc ngủ vô tâm!
Hoàng hôn ơi! Sao mắt bờ quầng thâm?
Xưa biển hứa ngàn năm yêu cát trắng!
Phiêu du mãi để con thuyền khô đắng
Sóng có bao giờ yên lặng đâu, bờ yêu!
Đại dương xa, gió rủ rỉ rất nhiều
Sao tiếng thở từ ban chiều vọng lại?
Không có nghĩa mỗi lần nghe sóng nói
Yêu rất nhiều là cho cả bờ đâu.
P/s :Em rất muốn tình mình mãi mãi, đừng như sóng tràn trề rồi sẽ tan mau
Barbara
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!