Tôi nói thật
Bọn tôi đàn ông cũng có khi rơi nước mắt
Khi nhìn xác đồng bào, ôm trong tay đồng đội.
Sắt đá vẫn nghẹn ngào.
Nhưng các em ạ
Chúng tôi không bao giờ rơi lệ
Những chuyện tào lao
Chúng tôi không mất thì giờ nửa đêm run rẩy,
gào thét trước cổng sân bay để đón đứa lạ hươ lạ hoắc
đến bố mẹ ở nhà cũng chả biết đi đâu
tôi nghĩ đơn giản thế này
Bố tôi chết tôi mới khóc
Mẹ tôi chết tôi mới khóc
Bạn tôi chết tôi mới khóc
Đồng bào tôi ngã xuống tôi mới khóc
Nước mắt ngày càng quý hiếm lắm các em ạ
Hãy cố mà để dành
Mà nhỏ xuống cho điêu linh đất nước
-- ĐỖ TRUNG QUÂN --
Nếu như bài thơ “Hãy tiết kiệm thứ còn lại duy nhất”
như một lời khuyên nhủ tế nhị nhắc các bạn trẻ không nên hâm mộ thái quá
với các thần tượng K-pop, thì bức thư dưới đây như một câu trả lời của các "tín đồ" K-pop.
Bức thư thể hiện quan điểm mọi cá nhân đều có quyền thể hiện cảm xúc,
mỗi người lại có một niềm đam mê riêng phân biệt giữa tình yêu nước,
niềm tự hào dân tộc và sở thích cá nhân. Yêu nhạc Hàn đồng nghĩa với
việc không yêu nước là cách suy nghĩ thiếu công bằng cho fan K-pop.
Bức thư có nội dung:
Thời đại mới, chúng tôi cũng đang sống trong cái thời 20 tuổi
Ba mẹ nuôi
Lo cho ăn học bằng người
Cũng biết học, biết chơi, biết chuyện nước ta, nước bạn
Tuổi trẻ thời bình, thích truyện ngắn, phim tình cảm
Nghe nhạc Hàn, thích các ngôi sao
Được phong danh hiệu "fan cuồng Kpop"
Thôi thì cứ sống là chính mình, đứa thích SuJu, đứa mê UKiss, đứa yêu Dong Bang, đứa cả ngày xem Beast, coi như sở thích cho những lúc nhàn rỗi của thời bình...
Chẳng có chiến tranh, chúng tôi vẫn yêu sử nước mình
Chống pháp thực dân, đánh tan đế quốc
Yêu Bác Hồ hơn cả yêu đất nước
Trách nhiệm học hành đôi lúc cũng nặng vai
Internet tràn sang, sự học vẫn miệt mài
Học là chơi, chơi là học
Lên từng Forum, quen toàn "dân vô học", cách gọi anti hay nói đến Fan Hàn ...
Chẳng biết đến đứa nào vứt sách vở để hò hét tràn lan
Có đứa bạn tôi, cả chục năm vẫn là Fan Kpop
Vẫn thành người qua từng trang sách, lịch sử nước nhà cũng đâu dám rẻ khinh
Tôi chẳng nhận mình là cô gái thông minh
Nhưng vẫn nhớ những chiến công của cha ông đi trước
Vẫn yêu nhạc Hàn, và đôi khi đã từng mơ ước, một lần đặt chân đến đất nước xa xôi ...
Thời đại ngày nay cũng đã khác xưa rồi
Nước mắt rơi đi, biết đâu là khóc thật
Nước mắt chúng tôi
Đôi khi rơi vì số phận, vì những hy sinh xưa cũ đã qua rồi
Nước mắt chúng tôi
Đôi lúc cũng rơi
Chỉ vì một trang sách hay, một thước phim hay, hoặc vì hạnh phúc
Đừng lấy chiến tranh để đo lòng nước mắt
Khi tôi cũng từng khóc vì một kiếp lầm than, nhưng cũng từng rơi vì các sao Hàn...
Đã là yêu thương, có gì là không thể?
Nước mắt ngày càng qúy
Chỉ là vì con người sống giả với nhau
Chẳng có nghĩa khi vui, không ai khóc lấy một lần, nước mắt chưa rơi đã sống đời giả dối?
Chẳng ai nói chúng tôi sẽ không khóc vì đất nước
Không rưng rưng cho nỗi nhục bị cưỡi cổ đè đầu
Làm nô lệ!
Tôi cũng chỉ nói một lần này thôi nhé!
Không phải cứ Fan Hàn là nỗi nhục của Việt Nam
Không phải cứ đam mê, là bị nói cuồng Hàn
Là làm nhục quê hương, đất nước
Chúng tôi biết ơn những người đi trước
Nhưng những người 20 tuổi bây giờ - còn cha mẹ nuôi, ham chơi điện tử, còn chém gió diễn đàn ... đừng có nghĩ mình đang đi trước chúng tôi!
Làm nhục quê hương, tôi thấy cũng nhiều rồi
Đâu phải mới có từ khi fan Hàn có?
Ở ngoài kia còn có nhiều gian khó, các bạn đã làm gì mà lên án chúng tôi?
Gặp cảnh lầm than, các bạn đã khóc rồi?
Hay chưa khóc?”
Ba mẹ nuôi
Lo cho ăn học bằng người
Cũng biết học, biết chơi, biết chuyện nước ta, nước bạn
Tuổi trẻ thời bình, thích truyện ngắn, phim tình cảm
Nghe nhạc Hàn, thích các ngôi sao
Được phong danh hiệu "fan cuồng Kpop"
Thôi thì cứ sống là chính mình, đứa thích SuJu, đứa mê UKiss, đứa yêu Dong Bang, đứa cả ngày xem Beast, coi như sở thích cho những lúc nhàn rỗi của thời bình...
Chẳng có chiến tranh, chúng tôi vẫn yêu sử nước mình
Chống pháp thực dân, đánh tan đế quốc
Yêu Bác Hồ hơn cả yêu đất nước
Trách nhiệm học hành đôi lúc cũng nặng vai
Internet tràn sang, sự học vẫn miệt mài
Học là chơi, chơi là học
Lên từng Forum, quen toàn "dân vô học", cách gọi anti hay nói đến Fan Hàn ...
Chẳng biết đến đứa nào vứt sách vở để hò hét tràn lan
Có đứa bạn tôi, cả chục năm vẫn là Fan Kpop
Vẫn thành người qua từng trang sách, lịch sử nước nhà cũng đâu dám rẻ khinh
Tôi chẳng nhận mình là cô gái thông minh
Nhưng vẫn nhớ những chiến công của cha ông đi trước
Vẫn yêu nhạc Hàn, và đôi khi đã từng mơ ước, một lần đặt chân đến đất nước xa xôi ...
Thời đại ngày nay cũng đã khác xưa rồi
Nước mắt rơi đi, biết đâu là khóc thật
Nước mắt chúng tôi
Đôi khi rơi vì số phận, vì những hy sinh xưa cũ đã qua rồi
Nước mắt chúng tôi
Đôi lúc cũng rơi
Chỉ vì một trang sách hay, một thước phim hay, hoặc vì hạnh phúc
Đừng lấy chiến tranh để đo lòng nước mắt
Khi tôi cũng từng khóc vì một kiếp lầm than, nhưng cũng từng rơi vì các sao Hàn...
Đã là yêu thương, có gì là không thể?
Nước mắt ngày càng qúy
Chỉ là vì con người sống giả với nhau
Chẳng có nghĩa khi vui, không ai khóc lấy một lần, nước mắt chưa rơi đã sống đời giả dối?
Chẳng ai nói chúng tôi sẽ không khóc vì đất nước
Không rưng rưng cho nỗi nhục bị cưỡi cổ đè đầu
Làm nô lệ!
Tôi cũng chỉ nói một lần này thôi nhé!
Không phải cứ Fan Hàn là nỗi nhục của Việt Nam
Không phải cứ đam mê, là bị nói cuồng Hàn
Là làm nhục quê hương, đất nước
Chúng tôi biết ơn những người đi trước
Nhưng những người 20 tuổi bây giờ - còn cha mẹ nuôi, ham chơi điện tử, còn chém gió diễn đàn ... đừng có nghĩ mình đang đi trước chúng tôi!
Làm nhục quê hương, tôi thấy cũng nhiều rồi
Đâu phải mới có từ khi fan Hàn có?
Ở ngoài kia còn có nhiều gian khó, các bạn đã làm gì mà lên án chúng tôi?
Gặp cảnh lầm than, các bạn đã khóc rồi?
Hay chưa khóc?”
Sưu tầm
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!