"...Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt
Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm..."
Xuân Diệu
Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm..."
Xuân Diệu
*
Nghe em kể về loài hoa nơi đồng nội,
gắn với em bao ký ức tuổi mộng mơ.
Em biết không? Anh cũng có tuổi dại khờ
Thường lắng đọng cùng dòng sông rụng đầy hoa gạo đỏ.
Ở quê anh có những chiều nghiêng gió,
đổ nắng vàng thắp lửa những tán cây.
Sừng sững, vươn mình
như vươn tới những tầng mây.
Ở Quê anh
có cả những chiều say.
Say hồn đất, say tình người,
say cả một trời vu vi tiếng sáo diều êm ả
để có những ngày đi xa.
Tha thiết nhớ làm sao ngày còn thơ trẻ.
Tuổi đến trường hồn nhiên
và lấp lánh nhiều mộng mơ đến thế,
bàn chân bước rộn ràng, đường ngập hoa gạo rơi.
Sâu thẳm trong anh
rực đỏ một góc trời
kỷ niệm xưa dâng đầy chiều xa xứ.
Có những ngày nhớ về quá khứ
Thấy như bay cùng bông gạo trắng trời
Thả tâm tình theo mây gió đầy vơi
Bay, bay mãi về phía chân trời mầu tím.
Một ngày kia anh ngẩn ngơ trước biển.
Đại dương ồn ào và xanh đến mông lung
đảo cát xôn xao, sóng vỗ đến khôn cùng
Lá cờ thắm cột buồm ngỡ hoa em cháy đỏ.
Hôm nay lạnh bởi nàng Bân xin gió,
vì thương chồng không có áo mùa Đông
"Cháy hết mình khi đã cạn ngày xuân"
Hoa gạo ơi, anh thấy lòng buốt giá!
Hãy cháy lên, đừng ngại ngùng chi nữa
'Thà một phút huy hoàng hơn le lói trăm năm'
anh sẽ giữ lại tình em, dù một chút tro than
Cho nhân thế mãi nhớ em, một mùa hoa gạo đỏ.
Đã cháy bùng, sáng rực những đam mê!
http://tqtrungblog.blogspot.com
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!