Tôi thấy khoảng cách tôi và hàng xóm
Cách nhau chỉ vài bước chân hành lang
Tôi thấy khoảng cách tôi và đồng nghiệp
Cách nhau nhiều khi chỉ một chiếc bàn
Tôi thấy khoảng cách tôi và bạn tôi
Cũng ăn cũng nhậu cũng nói cũng cười
Nhưng trong đáy mắt ánh lên nghi ngại
Bạn vẫn là bạn, còn tôi là tôi
Tôi thấy khoảng cách giữa những nhóm người
Khác nhau cách sống, khác nhau cách chơi
Khác nhau cách nghĩ, khác nhau thái độ
Chạm mặt lạnh tanh như không thấy gì
Tôi thấy khoảng cách giữa những thế hệ
Cha tôi ngồi nhìn thế sự nhỏ lệ
Em tôi cũng nhìn nhưng rồi mặc kệ
Lương tri cũng cần, lương tháng cần hơn
Tôi thấy khoảng cách thành thị – nông thôn
Người làm không ra, kẻ ăn không hết
Một bữa nhậu bằng cả năm làm ruộng
Một ván cờ bằng mười năm cấy cày
Tôi thấy khoảng cách giữa nói và làm
Lời hứa trơn tuột từ miệng các quan
Trên nói một đằng, dưới làm một nẻo
Thế giới bảo ” only in Vietnam ” …
Tôi thấy khoảng cách ôi chao nhiều lắm
Bao người gọi nhau đồng chí, đồng bào
Nhưng giữa họ là ngổn ngang gạch nối
Chính họ cũng không hiểu nổi vì sao
Khoảng cách lên đến mặt trăng đo được
Nhưng làm sao đo khoảng cách lòng người
Tôi ngồi nhìn những con Hồng cháu Lạc
Nghĩ mãi chẳng biết nên buồn hay vui …
Giả sử đất nước rơi vào hiểm nguy
Không ai chìa tay nắm tay ai cả
Là người Việt Nam bạn nghĩ thế nào ?
Riêng tôi thì nghĩ đấy là thảm hoạ
13.9.2012
Võ Trung Hiếu
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!