Viết cho ... chẳng biết gọi là gì
Ngày nối ngày lầm lũi vá đời nhau
nắng vấn vít đan tơ lấp trái tim nát nhàu
nằm rúm ró.
Đông tần ngần chạm vào ô cửa nhỏ
gọi ngập ngừng ...cũng sợ...vỡ nắng...
Nắng xôn xao.
Suỵt , khẽ thôi , anh có nghe tiếng dế thì thào,
đánh rơi lời nỉ non buốt đau từng vạt cỏ ?
Đừng , anh !
đừng chắt nắng mang đi , đỏ au ráng chiều xót mắt em rồi đó !
Cúm núm tay mềm, cho em giữ chút nắng để chờ nhau.
Nhẹ thôi anh, chầm chậm nhé , chờ em gỡ nắng vướng bờ ao.
Đường đê mỏng manh vẽ đôi bờ khắc khoải.
Bên ấy trời trong nhuộm màu nắng xa ngai ngái.
Bên đây đất gầy xao xát gọi yêu thương.
Em xót lòng nhìn anh bạc tóc trắng màu sương.
Ngồi yên nghen anh !
Em nhổ tóc sâu , ướp thương từng sợi xanh sót lại .
còn được mấy mùa nghe anh gọi : " Bà ơi ! "....
Mình còn mấy mùa trăng để nói cùng nhau bao lời vụng dại,
Ngày cạn rồi đêm dệt mộng đầy vơi.
Phố hun hút cõng ánh đèn vàng vọt.
Em lặng đếm cà phê buông mình tỉ tê từng giọt,
đếm tủi...
đếm hờn...
đếm cả những chờ mong...
Đêm lạnh trùng trình thảng thốt giữa thinh không.
Có tham quá không anh , khi em mơ cho riêng mình con nắng ấm ?
Tay em run , từng ngón gầy ngác ngơ nhặt nhạnh
chút nắng trong mơ vương vấn phút sang mùa...
Sài Gòn vẫn vậy thôi, vẫn tất tả những cuộc đua
vẫn ngược xuôi những mảnh đời chằng chịt.
Vạn người đến, triệu người đi, muôn ngàn lời yêu quấn rít
Em tự hỏi mình
Có gương mặt nào mang đôi mắt nắng của anh không ?????
Nguồn: http://cokhinaohohung.blogspot.com/
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!