Loay hoay
mãi, mùa thu qua mất rồi. Sáng nay có chút sương mù phủ kín các tòa cao
ốc của Sài thành. Tôi nhớ đến những ngày mùa đông của gia đình tại vùng
rừng núi phía đông bắc. Nơi đó ba tôi thường có những buổi sáng đi nhà
thờ vào những lúc sương trắng cả dãy núi phía xa.
Khi ấy hoa
dã quỳ nở kín bên hàng rào và vàng rực trên sườn núi tôi hay chỉ lên đó
và hỏi ba tôi, liệu tôi có thể đi qua được dãy núi ngập sắc vàng nhạt
trong sương sớm ấy không, ông thường bảo tôi: "việc của con là đến được
nhà thờ và nghe cha xứ giảng đạo, hoa quỳ là hiện thân của loài tội lỗi
mới mọc ở hàng rào, và trên núi đồi hoang, hoa huệ mới được hiến dâng
tại bàn thờ".
Từ ấy tôi có cảm giác rất xấu xa về loài hoa
ấy. Ngẫm lại cũng đúng, nó chỉ nở vào mùa giá rét, khô cằn và hoang dại,
nhiều lúc đi qua những bụi quỳ ấy tôi còn có cảm giác sợ ma. Ngày trẻ
tôi rất tinh nghịch, có lần tôi hái cả hoa ấy trên đường đi dự lễ mừng
ngày nhà giáo để tặng cô, dù gì thì tôi cũng chọn những bông to nhất,
tươi nhất cho cô tôi, cô tôi rất vui khi đón nhận bó hoa dại ấy tôi nhớ
nụ cười của cô giáo bên hoa quỳ nó cũng rực rỡ và hấp dẫn như "thiếu nữ
bên hoa huệ", tôi chợt có ý nghĩ khác về loài dã quỳ. Tôi nhìn kỹ hơn và
nhận thấy rằng, nó đẹp và khá kiêu hãnh, tôi thích màu vàng hoang dã
ấy, nó có vẻ bá vương hoàng tộc, sâu lắng và có sức hút, nó phù hợp với
con người tôi, tôi nghĩ rằng sau này làm vua sẽ chọn nó làm quốc hoa
hoặc chí ít khi mùa sương mù phủ kín thì trong cung điện của tôi cũng có
sắc vàng của loài hoa ấy...
Tôi bị vây quanh bởi sương trắng
và dã quỳ dại vàng rực suốt những mùa đông. Nơi thị trấn nhỏ tuổi thơ
tôi trải dài gần như vô tận, nơi ấy tôi chẳng bao giờ nghĩ đến em, chẳng
bao giờ tôi nghĩ đến tiền, cũng chẳng bao giờ tôi nghĩ đến những điều
tôi gặp và giải quyết ngày hôm nay. Nhưng tôi vẫn phải thế, ký ức không
là hiện thân của hiện tại nhưng ít nhiều nó kéo con người ta ra khỏi đám
bùn nào đó.
Và hoa quỳ đã bị chặt bỏ, đốt đi để làm nương rẫy, sương mù không còn về nữa. Tôi không hỏi ba tôi nó đi đâu nữa, vì tôi biết ông sẽ trả lời là nó đã về thiên đàng với Chúa rồi.
...... Rồi mọi thứ rơi vào quên lãng....
Năm ngoái tôi về thấy ba tôi trồng vài gốc dã quỳ dại ở hàng rào trước cổng, chỉ có vài bông hoa, sương trắng có lẽ vẫn ở trên thiên đường. Chẳng lẽ ba tôi biết tôi thành kẻ tội lỗi như loài dã quỳ hay vì ông bắt đầu luyến tiếc loài hoa ấy. Tôi vẫn hãy đứng ở ven đồi nhìn về phía xa để tìm màu vàng của ngày xưa. Tôi nhận ra rằng đó mới là cung điện của tôi, mặc dù tôi chưa làm vua bao giờ.
Mùa đông 2013
Mr.john người Định Quán
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!