Powered By Blogger





Sunday, 10 November 2013

Còn ai tắm mưa ?









Hôm nay Định Quán lại mưa. Đã giữa tháng 11 mà mùa mưa vẫn chưa kết thúc. Chẳng biết mùa mưa chưa muốn đi, hay mưa do ảnh hưởng của bão. Ngồi quán u ống cà phe, ngắm mưa , thấy thích thú với mấy cậu thanh niên đạp xe nghịch trong mưa. Lại nhớ một bài đăng của Xu. Vẫn còn người tắm mưa Xu nhé.



Hôm nay trời lại mưa, những cơn mưa dầm dề và dai dẳng trong những ngày bão nổi. Cây bằng lăng trước nhà vươn mình đón từng giọt mưa rơi, những cánh hoa tím biếc rơi rụng và trôi theo dòng nước ra phía con đường đất trước nhà. Quang cảnh trước nhà tôi mỗi khi mưa về dường như không có thay đổi gì so với cách đây hơn mười năm, ngày tôi còn là một đứa trẻ. Vẫn con đường đất luôn trở nên tù đọng, lầy lội trong mỗi mùa mưa; vẫn những bụi cỏ dại um tùm trở nên xanh mướt sau mưa; vẫn những khóm hoa dại và cả hoa nhà hàng xóm trồng, nép mình trong làn mưa nặng hạt; và vẫn những hàng nước mưa tuôn xối xả từ mái tôn trước nhà. Chỉ khác mỗi một điều: trong cơn mưa ngoài kia, dưới mái hiên những nhà hàng xóm và cả trên con đường đất đang cuồn cuộn chảy những dòng nước mưa, không thấy bóng dáng của lũ trẻ trong xóm ùa ra tắm mưa thỏa thích như năm nào.

Ký ức của những ngày xưa tắm mưa chợt hiện về. Ký ức về một không gian xanh, um tùm những cây xoài, cây mít và con đường đất trước nhà luôn đầy những dấu chân trẻ con nô đùa mỗi khi trời mưa. Ngày ấy, con nít xóm tôi đông lắm, và chúng tôi luôn chơi cùng nhau. Mỗi lần trời mưa, không ai bảo ai, mỗi đứa đều nài nỉ bố mẹ cho được tắm mưa, rồi sau khi được phép thì liền ào ngay ra đường, nơi có những ‘chiến hữu’ đang đợi sẵn.

Chúng tôi bày đủ mọi trò chơi dưới mưa. Hết rượt đuổi nhau trong mưa, ném bùn đất vào nhau, xây lâu đài, hoặc đào những hố nhỏ rồi đào kênh dẫn cho nước chảy vào lại đến trò thử thách sức bền khi thách thức nhau ngồi dưới làn nước đang đổ ầm ầm dưới máng xối nhà thằng Tèo cho nước đổ vào đầu, vào mặt, vào lưng đau nhức nhối. Đứa nào chịu được lâu nhất đương nhiên sẽ là người thắng cuộc.



Mười năm trôi qua, bọn chúng tôi giờ đã lớn, tất cả đều rời quê lên Sài Gòn học hành, làm việc. Mỗi khi về thăm nhà đúng dịp trời mưa, ngồi nhìn mưa rơi mà nhớ chuyện xưa và nghĩ chuyện bây giờ. Xóm tôi vẫn có một lớp trẻ con mới, nhưng còn ai tắm mưa. Những đứa bé lớn lên trong thời đại mới, cái thời mà người ta áp dụng đủ mọi phương pháp khoa học nhất, tiên tiến nhất để bảo vệ con mình khỏi những hiểm nguy tưởng như lúc nào cũng đang rình rập xung quanh chúng. Làm gì có chuyện để cho lũ trẻ chạy rong trên nền đất sình lầy, dưới cơn mưa lạnh lẽo. Làm gì có chuyện để con trần mình dưới làn nước ào ào như thác đổ, khi mà có biết bao nhiêu thứ dơ bẩn đang ẩn mình trong đó. Cha mẹ chúng hẳn cũng đã từng lớn lên với những ngày tắm mưa, nhưng biết làm sao được, cuộc sống bây giờ quả thật quá phức tạp và nhiều hiểm nguy hơn xưa rất nhiều, ngay cả mưa cũng không còn trong trẻo, mát lành như trước nữa. Và những đứa trẻ ấy, tiếc thay, có lẽ sẽ chẳng bao giờ có thể tắm mưa.

Tắm mưa, chuyện tưởng như là đặc quyền của trẻ con ở quê, nhưng giờ đây chính chúng cũng không còn có thể tận hưởng điều đó nữa. Lỗi không phải do cha mẹ chúng. Cũng chẳng phải do mưa. Chỉ tiếc rằng, không biết mai này, có còn ai tắm mưa?


Coppy từ blog của Xu






Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

No comments:

Post a Comment

Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!




Bài mới đăng

Bài ngẫu nhiên