Thơ viết rồi, vốn dành để tặng em
Đành ấm ức giấu vào trang nhật ký
Em, áo đỏ - nhớ một thời phượng đỏ
Rực sân trường, háo hức đợi mùa thi
Phượng hồng ơi? anh nghe gió thầm thì
lời tiễn biệt, ngày đưa anh vào chiến trận.
Để lại em, với ghế bàn, bảng phấn
Anh từng hẹn lòng chỉ nhớ mãi em thôi!
Có những ngày, lửa đạn cháy rực trời
Ngỡ phượng nở, đỏ tím miền kỷ niệm.
Ta một thời, ngây thơ vào cuộc chiến
Góc chiến hào thầm nhớ Phượng - môi em
Một trưa hè tìm nỗi nhớ triền miên
trong ám ảnh phượng hồng trang em viết.
Sao em không vẽ, về một thời oanh liệt,
những người lính trở về, ngơ ngác nhìn hoa rơi?
Phượng, còn cháy nữa không? để họ mãi bồi hồi
tìm quá khứ tỏa hào quang lạnh ngắt.
Anh vẫn tìm vinh quang trong hào hùng câu hát
Về một thời Hoa đỏ cháy vần thơ.
Để mỗi khi chiều xuống tỏa sương mờ
thương đồng đội, chết trong niềm tin hoa đỏ.
Họ mong gì? những người lính đó
Chỉ một câu thôi, hãy yêu thương thay cho cả người đi.
Ôi! cái thời hoa đỏ diệu kỳ
leo lét cháy
trong lòng
người
trở lại.
Thơ:TQtrung
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!