Giữa nước Nga đi tìm một con kiến
Tôi đến nước Nga tuần đầu xa lạ
Chợt phát hiện trong va li
Một chú kiến Việt Nam bé nhỏ
Đã leo qua sáu quốc gia mười bảy nghìn cây số
Không biết chú đã biết mình bò tới tận Liên Xô
Tôi vui mừng tìm lại tuổi thơ
Cái tuổi hồn nhiên được ngồi chơi với kiến
Cuộc chuyện trò này không phải dịch đâu
Một bên là con kiến nhỏ
Bên kia là nước Nga một phần sáu địa cầu
Tôi ở giữa
Như thế kiến không còn là kiến nữa
Cái gạch nối quê nhà sao thân thuộc kiến ơi
Cây phong mùa thu bên cửa sổ
Đã ném cho tôi một chiếc lá vàng mười
Rồi một ngày tôi mở va li
Chú kiến quê nhà đâu mất
Nước Nga rộng chắc là con kiến lạc
Tôi ngồi lo rụng hết lá ngô đồng
Tổ quốc có bao giờ người hóa thân thành kiến
Lặng lẽ bò qua sự vĩ đại của mình
Như những đứa con vượt Trường Sơn ra thế giới
Không còn thích đóng vai người hùng cứu chuộc hành tinh
Matxcơva mùa đông 1988
Giữa Mạc Tư Khoa nghe bạn kể
Tặng Thạch Qùy
Tôi ngồi nghe bạn kể
Tuyết rơi lạnh từng lời
Ai nghe hò xứ Nghệ
Chớ quên lời bạn tôi
- Con tớ đang làm thợ
Nơi Lê Nin bị đày
Nước mình cần trả nợ
Trẻ già cùng ra tay
- Tớ làm thơ ca ngợi
Con lao động hết mình
Vì tương lai thế giới
Bố con cùng hi sinh
-Thằng bé đẩy xe sợi
Một tấn sáu mỗi ngày
Mồ hôi vừa nóng hổi
Đã đóng thành băng ngay
- Tiễn tớ về nó khóc
Xibêri trắng trời
Nghĩ mà thương dân tộc
Bắc cực mình cũng chơi
Rít điếu cày nhả khói
Bạn ngồi nhìn tuyết rơi
Cứu nước qua nạn đói
Ta còn đi cùng trời...
Matxcơva cuối tháng 12-1988
Một chú kiến Việt Nam bé nhỏ
Đã leo qua sáu quốc gia mười bảy nghìn cây số
Không biết chú đã biết mình bò tới tận Liên Xô
Tôi vui mừng tìm lại tuổi thơ
Cái tuổi hồn nhiên được ngồi chơi với kiến
Cuộc chuyện trò này không phải dịch đâu
Một bên là con kiến nhỏ
Bên kia là nước Nga một phần sáu địa cầu
Tôi ở giữa
Như thế kiến không còn là kiến nữa
Cái gạch nối quê nhà sao thân thuộc kiến ơi
Cây phong mùa thu bên cửa sổ
Đã ném cho tôi một chiếc lá vàng mười
Rồi một ngày tôi mở va li
Chú kiến quê nhà đâu mất
Nước Nga rộng chắc là con kiến lạc
Tôi ngồi lo rụng hết lá ngô đồng
Tổ quốc có bao giờ người hóa thân thành kiến
Lặng lẽ bò qua sự vĩ đại của mình
Như những đứa con vượt Trường Sơn ra thế giới
Không còn thích đóng vai người hùng cứu chuộc hành tinh
Matxcơva mùa đông 1988
Giữa Mạc Tư Khoa nghe bạn kể
Tặng Thạch Qùy
Tôi ngồi nghe bạn kể
Tuyết rơi lạnh từng lời
Ai nghe hò xứ Nghệ
Chớ quên lời bạn tôi
- Con tớ đang làm thợ
Nơi Lê Nin bị đày
Nước mình cần trả nợ
Trẻ già cùng ra tay
- Tớ làm thơ ca ngợi
Con lao động hết mình
Vì tương lai thế giới
Bố con cùng hi sinh
-Thằng bé đẩy xe sợi
Một tấn sáu mỗi ngày
Mồ hôi vừa nóng hổi
Đã đóng thành băng ngay
- Tiễn tớ về nó khóc
Xibêri trắng trời
Nghĩ mà thương dân tộc
Bắc cực mình cũng chơi
Rít điếu cày nhả khói
Bạn ngồi nhìn tuyết rơi
Cứu nước qua nạn đói
Ta còn đi cùng trời...
Matxcơva cuối tháng 12-1988
Thơ: Trần Mạnh Hảo
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!