Anh nào muốn thế chấp niềm tin
Để mất đi giữa cuộc người gian dối
Để mất đi giữa cuộc người gian dối
Anh nào muốn thế chấp niềm tin
Để mất đi giữa cuộc người gian dối
Khi bên ta vây quanh là bóng tối.
Thì đôi lúc niềm tin, chẳng còn lối quay về.
Ý nghĩ trong Em có phải là những bội thề ?
Lấy đi niềm tin, xưa… tràn trề hy vọng
Và rồi anh lạc vào đồi cao gió lộng.
Ở đó không còn, những khát vọng yêu thương
Sáng nay mùa đông, nắng sẽ không vương.
Anh soi gương thấy hồn hoang lạnh
Bởi niềm tin đã không còn kề cạnh
Chỉ còn nơi nhau, phía góc chạnh cay lòng.
Ở giữa mùa đông thì làm gì có cầu vòng.
Nên ta trôi trong hai dòng xuôi ngược
Anh nào tính toan những gì mất được
Cái quẩn quanh đánh cược đời nhau.
Những dối lừa sao Em lại nỡ trao
Gieo vào anh một trời ngao ngán
Biết đêm nay, ngày mai…có còn trời sáng.
Cho anh lấy lại niềm tin nơi ánh ráng chiều.
Khi xa… anh mới hiểu ra điều
Ngược ngang, bặt câm gió chiều thổi ngược
Nhân chứng niềm tin chỉ còn khi ta vượt
Được nỗi đau, dốc trượt nhân gian
ThụyDu
--------------------------------------------------------------------
(blog: Phố núi và bạn bè...)
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!