Powered By Blogger





Thursday, 29 November 2012

Mùi của thành phố






Sài Gòn của tôi có mùi gì? Thành phố mà tôi đã trải qua hơn bốn mươi năm sống, đã thuộc từng trận mưa cơn gió, đã quen màu nắng, màu trời, màu lá cây màu hoàng hôn màu đêm tối, thành phố ấy có mùi gì?
Đi đâu xa về, chỉ cần đặt bước chân đầu lên sảnh chờ lấy hành lý sân bay, là bắt gặp ngay mùi Sài Gòn. Mùi quen lắm, như mùi hương người tình. Mùi thơm lắm, như mùi của những cuốn sách cũ. Mùi đậm lắm, như mùi tia lửa điện trong không trung trước trận bão. Mùi nồng nàn lắm, như mùi nụ hôn đầu. Mùi tóc ẩm mùi áo mới mùi đất cháy mùi nhựa đường mùi xi măng mùi vải mốc mùi bếp tiệm ăn mùi phòng mạch tư mùi hành lang thương xá. Mùi của tuổi dại mùi của tương tư mùi của thất vọng. Mùi những giọt lệ.

Nơi tôi thường đi bộ mỗi ngày, có khi sau rạng đông có lúc trước giờ tan tầm, đoạn phố dài nửa cây số có những cửa hiệu chen chúc nhau mặt bằng hẹp, nơi tôi không cần nhìn cũng biết mình đang đi ngang qua cửa hiệu nào, là đoạn Đồng Khởi từ ngõ hẻm Art Arcade đến nhà hàng Maxim's, nơi ấy tôi nhận diện phố xá không bằng sắc màu của nó mà bằng mùi. Ngõ Art Arcade có cầu thang tối dẫn lên tầng trên là cửa hiệu L’usine, cầu thang có mùi bụi, mùi giày da, mùi cà phê thoang thoảng. Những người bán hàng dạo trong và trước hẻm tôi đều quen: cô hàng thuốc lá, con bé bán báo ngoại quốc, người bán tem thư và đồng hồ cổ, các em nhỏ đánh giày. Bịt mắt tôi lại, vứt xuống góc đường thì tôi có thể nhận ra ngay chỗ mình đứng là đoạn hè phố vát cong Opera View, con bé bán báo thơm phức mùi giấy và cô hàng thuốc lá tên Nh. tất nhiên thơm mùi sợi thuốc lá hiếm. Aldo boutique ở ngay đó, cách ba bước chân nữa là đến ngõ Art Arcade nơi ca sĩ Hồ Lệ Thu một thời trú ngụ. Từ nơi tôi đứng, có thể dễ dàng nhận ra mùi máy lạnh chở theo mùi nước quả ép xuôi theo gió phả ra từ khung cửa kính Gloria Jean's tức là Brodard của tôi một thời. Brodard Brodard. Tôi chưa bao giờ gọi tiệm cà phê ấy là Gloria Jean's. Mùi Brodard xa xưa còn vương trên những tàng cây. Mùi đô thị của tôi ngày thơ bé.
  
Đêm Sài Gòn
Tận đầu cuối Đồng Khởi, ngay Maxim's, có một hàng cà phê dã chiến tôi thường ghé vào buổi sáng trước giờ làm. Chị bán hàng ở Bắc vào mang theo lối pha cà phê đặc trưng Bắc, đánh bọt cà phê thành lớp kem nâu sực nức và rất ít đá. Đây cũng là nơi từ bến tàu cánh ngầm tôi băng qua đường ghé vào, lần nào cũng vậy, khi từ Vũng Tàu trở về thành phố. Để gột phai mùi biển và được tắm đẫm mùi Sài Gòn trở lại - sau vũ hội hóa trang, người ta khao khát được tháo bỏ bộ đồ đóng kịch, tháo bỏ mặt nạ.
Mùi của thành phố tôi là mùi tôi mang theo trong những chuyến xa nhà.
Mùi tôi gói lại trong ký ức mờ nhạt yếu mệt của mình.
Mùi thành phố chữa lành tôi những vết thương khó chữa trong óc trong tim.



Blog Quốc Bảo



Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

No comments:

Post a Comment

Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!




Bài mới đăng

Bài ngẫu nhiên