
Cây nến thứ nhất than vãn: Ta
là biểu tượng của Thái Bình, Hoà Thuận.
Thế nhưng đời nay những
cái đó thật chông vênh. Thế giới hiếm khi im tiếng gươm súng, người với
người - thậm chí vợ chồng anh em trong một nhà cũng chẳng mấy khi không
cãi cọ". Thế rồi ngọn nến leo lét, ngọn lửa mờ dần cho tới khi ánh sáng
lụi tắt hoàn toàn.
Ngọn nến thứ hai vừa lắc vừa kể lể: Ta là Niềm Tin.
Ngọn nến thứ hai vừa lắc vừa kể lể: Ta là Niềm Tin.
Thế nhưng
trong thế giới này hình như ta trở nên thừa thãi, một món xa xỉ. Biết
bao kẻ sống theo thời không cần tới niềm tin". Nói rồi ngọn nến từ từ,
tắt tỏa ra một làn khói trắng luyến tiếc.
Nhưng ta không còn đủ
sức để tỏa sáng nữa. Người ta gạt ta ra một bên và không thèm hiểu giá
trị của ta. Cứ nhìn thế giới mà xem, không thiếu kẻ quên luôn cả tình
yêu đối với những người ruột thịt của mình. Dứt lời phẫn nộ, ngọn nến
vụt tắt.
Căn phòng trở nên tối tăm. Chỉ còn một ngọn nến nằm ở góc xa vẫn tiếp tục phát ra ánh sáng, như ngôi sao đơn độc giữa bầu trời đêm âm u. Bất chợt một cô bé bước vào phòng. Thấy ba ngọn nến bị tắt, cô bé khóc và thốt lên: ''Tại sao các bạn không cháy nữa? Cuộc sống này luôn cần các bạn. Hòa Bình, Niềm Tin, Tình Yêu phải luôn tỏa sáng chứ''.
Căn phòng trở nên tối tăm. Chỉ còn một ngọn nến nằm ở góc xa vẫn tiếp tục phát ra ánh sáng, như ngôi sao đơn độc giữa bầu trời đêm âm u. Bất chợt một cô bé bước vào phòng. Thấy ba ngọn nến bị tắt, cô bé khóc và thốt lên: ''Tại sao các bạn không cháy nữa? Cuộc sống này luôn cần các bạn. Hòa Bình, Niềm Tin, Tình Yêu phải luôn tỏa sáng chứ''.

Nếu trái tim con người
luôn cháy lên ngọn lửa hy vọng, chúng ta sẽ tìm được những điều tốt đẹp
cho cuộc sống như tình yêu, niềm tin và hòa bình.
Sưu tầm trên facebook
Tiêu đề do chủ blog đặt
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!