
Đôi khi anh thấy một ngày thật ngắn ngủi, bởi thế nên anh rất quý những giây phút ở bên em. Bỏ qua hết những thói quen, những đam mê, mặc cho bạn bè vui chơi, mặc cho bài vở ngày mai anh chỉ muốn cặp kè bên em, sát gần bên em. Những lúc ấy anh thường im lặng hơn là nói. Anh muốn cảm nhận hết thật trọn vẹn hạnh phúc khi được ở bên em. Muốn thời gian dừng lại. Thời gian anh xa em không còn nữa. Ngày mai đừng đến vội. Hãy cứ mãi là vây giờ. Chẳng có gì bên ngoài lôi cuốn mỗi chúng ta. Bây giờ - là của riêng hai đứa.
Em ạ, phải chăng anh là người yếu đuối, vì mỗi khi không có em ở bên, anh không còn đủ tự tin là anh nữa. Cái " tôi " của anh ngày xưa không còn nữa. Mỗi ý nghĩ, mỗi việc làm, mỗi cảm xúc trong anh đều có em ở đó. Tất cả hoà làm một và không thể tách rời.


Phố vẫn bình yên. Hạnh phúc vẫn bình yên. Anh muốn em. Muốn em muốn anh. Anh muốn trong mỗi chúng ta luôn đủ tình yêu và sự hưng phấn, đủ đam mê và khao khát chiều chuộng để cả hai đều cảm thấy hạnh phúc khi dâng hiến cho nhau, bỏ qua hết những muộn phiền trong mùa đông, những mệt nhoài chúng ta sẽ hồi sinh.
Muốn chép tặng em bài thơ về hoa Xuyên Tuyết, hoa đồng nội biểu tượng cho sự hồi sinh, niềm tin yêu và hy vọng.

Thoảng làn hương nhẹ
Đoá xuyên tuyết trở mình
Gọi mùa Xuân
Xin lặng im
Hoa đang nhú dần lên
Cánh mềm tinh khôi trong lòng tuyết
Xin là tia nắng nhẹ
Xin là yêu nhè nhẹ
Xin lặng lẽ
Nụ hoa he hé
Đất trời chạm khẽ, mầm Xuân!
Thơ: Nguyễn Thị Vinh
Ryazan
26/4/2005
26/4/2005
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!