Powered By Blogger





Sunday, 28 April 2013

Quê






 












Quê...

Là những con đường đất đỏ bụi mù
Một thời trẻ con đi học
Là những mái nhà xiêu xiêu triền dốc
Nghiêng nghiêng phố núi đầy sương

Quê...

Là ly cà phê ít hoặc nhiều đường
Vẫn đắng cái vị không lẫn vào đâu được
Là những bản nhạc xa xưa ngày trước
Như nhắc người ta đừng vội vàng quên

Quê...
Là vàng vọt những ngọn đèn
Không soi sáng nổi những kiếp người lận đận
Đêm nhà quê chỉ có trăng là sáng nhất
Có đứa bé quê trèo nóc nhà ngồi mơ




Quê...
Là những người phụ nữ biết chờ
Những gã đàn ông cứ tha phương biền biệt
Những đứa con cứ lớn mà chẳng biết
Cha lặn lội ở đâu giữa cuộc đời này

Quê...
Là những cuộc chia ly
Những giọt nước mắt trên mi người ở lại
Là tình yêu trai gái
Chưa kịp cau trầu đã hẹn mùa sau

Quê...
Là mưa nắng dãi dầu
Những người mẹ, người em cả đời gồng gánh
Là giản đơn gói quà, tấm bánh
Gửi cho con em ở chốn thị thành

Quê...
Là đi chẳng được, ở không đành
Nhà thì chật mà lòng người rộng lắm
Mặc kệ thị thành cao sang lụa gấm
Đã về đây thì nhất mày nhì tao
Quê...
Là năm cắc cộng thành ba hào

Cả tuần chợ chỉ bằng chầu cà phê thành phố
Nhìn người dân quê kiệm cần, kham khổ
Mới tự trách mình những lúc vung tay




Quê...
Là những mảng trời xanh giữa những bóng cây
Không bị xé toạc bởi kẽm gai và dây điện
Là những suối sông chưa hề ô nhiễm
Trong vắt như tiếng cười trẻ thơ

Quê...
Bao lâu quay về vẫn cứ ban sơ
Người già rủ nhau uống trà, ngắm hoa lan, hoa huệ
Người trẻ nhâm nhi, ngồi mòn cả ghế
Những quán cà phê buồn đến xanh xao




Quê...
Một thuở ra đi, một lần ngoái đầu
Đã qua hết cả một thời tuổi trẻ
Đứng nhìn cánh diều đẹp như tranh vẽ
Bâng khuâng tiếc ngày còn thơ



Quê...
Kẻ say mà khôn, người tỉnh lại khờ
Hồn nhiên lôi thôi, hồn nhiên luộm thuộm
Chuyện trò dây cà ra dây muống
Bá vai cười nghiêng cả hoàng hôn

Quê...
Đất rộng người thưa mà ít cô đơn
Con gái ra đường biết thưa biết dạ
Con trai khi yêu về nhà hỏi má
Bạn bè mấy mươi năm còn nhớ nhau 



Quê...
Là kỷ niệm bạc màu
Ẩn hiện trên từng con đường góc phố
Có kẻ xa quê chợt thấy lòng nặng nợ
Muốn gửi lòng mình về thăm

Thành phố buồn, ngày... tháng...năm...
Làm thơ để níu xa xăm lại gần... 


 

Võ Trung Hiếu

 
Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

No comments:

Post a Comment

Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!




Bài mới đăng

Bài ngẫu nhiên