
Ryazan ngày 01 tháng 04 năm 2005

Thế là chúng mình yêu nhau đã hơn hai tháng rồi phải không Tâm. Biết bao những kỷ niệm vui buồn chúng ta đã để lại trong những ngày đã qua. Chuyện chúng mình có say đắm và hờ hững, có gắn bó và chông chênh, có vị tha và ích kỷ, đủ hết cả mọi cũng bậc cho một tình yêu lãng mạn
Anh cữ nghĩ tình yêu ấy sẽ mãi bền lâu. Em sẽ là người con gái để anh yêu cho đến cuối cuộc đời. Nhưng rồi có ai ngờ hôm nay anh lại phải ngồi đây, lòng nặng trĩu viết những dòng này cho em. Anh không còn yêu em nữa Tâm ạ! Hay nói đúng hơn là anh không có thể yêu em.

Nhưng anh thì cố phủ nhận điều đó. Anh chỉ nghĩ tẻ nhạt là kẻ thù số một của tình yêu. Mỗi khi thấy tẻ nhạt và nhàm chán, tình yêu sẽ chết. Và một tình yêu đã chết rất khó sống lại
Em đừng hỏi: Vì sao anh chán em? - vì câu hỏi đó cũng khó trả lời như câu hỏi mà lúc đầu gặp nhau em đã hỏi anh: Vì sao anh yêu em?

Người mang đau khổ cho em:
Hoàng Thanh Hải
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!