
Đúng! Anh biết là anh đã quen thường xuyên nhớ về em, nhưng tại sao lúc đang giận em nhất anh lại càng nghĩ và nhớ về em nhiều hơn. Có những lúc anh đã cố tự nhủ với lòng mình là hãy quên em đi, nhưng anh làm không được. Càng cố quên lại càng nghĩ nhiều hơn. Giận em thật nhiều đấy, nhưng yêu em thị lại nhiều hơn. Anh đã muốn sẽ nát tất cả những bức hình, muốn se nát tất cả những bức hình, muốn sé tan cuốn nhật ký thành những mảnh vụn nhỏ rồi đốt thành tàn tro. Nhưng rồi anh cũng cố nguôi ngoai và quyết định để lại cuốn sổ này cho mình. Mai này nếu có phải chia tay với em thì cũng còn lại chút kỷ niệm về em.


..........
" Nhưng dù sao đi nữa anh vẫn yêu em " - Đọc lại nhứng từ anh viết, anh đã cười một mình - Sao mà ngốc vậy!? Sao lại yêu cái người đã làm mình đau....
Nhưng dù sao đi nữa anh vẫn yêu em..... Yêu cô bé đã cùng ở bên anh trong những ngày, những tối bình yên ở thành phố Kalomna. Yêu có bé đã đánh thức dậy trong anh biết bao tình cảm mà trước kia anh đã cảm nhận và vô tình đánh mất. Anh nhớ đôi mắt em luôn hiện ánh lên sự nhân từ. Nhớ dáng hình em với những cử chỉ luôn đem đến cho anh cảm giác ấm áp và bình yên.

Ryazan
26/5/ 2005
26/5/ 2005
Hoàng Thanh Hải

Không được lỡ mai gì cả. Từ bây giờ em sẽ mang trái tm thánh thiện, nhẹ nhàng như thiên thần đưa anh về hiện tại chứ không phải là mơ. Hãy tin vào điều đó nghe anh!
Em không ngủ được anh ạ. Nhớ anh quá đi. Gần 2h rồi . Anh ăn và ngủ đi. Hãy vì em anh nhé. Mi anh....
Em để áo anh bên cạnh em đây. Nằm ngủ ngửi mùi áo của anh, là em nhớ anh, nhớ lắm. Em đang ôm nó, ghé mặt vào bờ vai anh. Em đang khóc vì nhớ anh đây. Anh không ăn sao? Đói làm sao? Đừng như thế mà làm em đau khổ. Em buồn lắm khi anh nói chẳng muốn ăn gì. Em phải làm sao đây?....
Tâm Kem
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!