Ta tự thắp nến riêng mình
Cho ngày sinh ra lầm thế kỷ.
Chợt thấy thương cho từng ý nghĩ
Bóng đổ chơ vơ, hàng phượng vĩ hững hờ.
Xòe bàn tay, lần đếm dạy khờ
Bấy nhiêu tuổi mịch mờ lặng lẽ.
Thời gian thả trôi, qua rồi tuổi trẻ
Buổi hoàng hôn buồn tẻ, lẻ loi
Thử một lần gương soi
Bụi thời gian mình tôi còn lại
Có điều gì để lại
Chỉ những nỗi buồn, e ngại nhân gian
Sinh nhật, những ngày lang thang
Thả chân đi hoang tìm lại
Cái ngày xưa mà mình thơ dại
Có còn không tồn tại bây giờ ?
Thắp nến ngày sinh, với một bóng mờ
Dài thêm… những dật dờ số phận.
Đời lận đận
Thôi thì chờ ngày…
kề cận hư vô.
ThuyDu
http://www.nhuygialai.com
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!