.......
.......


Em hãy nói cho anh biết, bây giờ anh phải làm gì đây Tâm? Trên người anh mấy hôm nay đang có những vết thương, hằng ngày em tra thuốc cho anh chúng sẽ chóng khỏi thôi. Còn vết thương trong tim phải chữa bàng gì đây?Bằng sự hối hận của em sao? Bằng nước mắt của em sao? Hay là bằng sự tha thứ của anh?. Không, anh là gì mà có quyền tha thư cho em. Anh đã có địa vì gì trong trái tim em đâu mà bày đặt đòi hỏi. Chắc là chỉ có thể chữa bằng tình yêu và lòng chân thành của em. Nhưng ngay cả những thứ đó anh cũng đâu có biết em giành cho anh được bao nhiêu!?

Anh nhớ chiều qua anh và em đã đi về trên con đường đầy nắng hoàng hôn. Chân trời nơi phía xa đỏ lên như máu. Bó hoa vàng dại em cầm trên tay thật đẹp nhưng anh cứ cho đó là màu của nỗi buồn. Đôi khi trái tim vẫn đi theo nhịp đập khác thường mà lý trí không tài nào lay chuyển được. Và anh đâu có biết sự lỗi nhịp ấy. Em vẫn đi trên con đường yêu cũ, có cả anh và những xôn sang bồi hồi, đầy khát khao nhưng không phải cho anh

Sang nay anh dậy sớm để đi học. Cũng may là chỉ lên ký зачет rồi về, chứ nếu học anh cũng chẳng còn tâm trí đâu mà học. Buổi sáng anh cứ cố nản nằm lại bên em. Muốn được ôm em. 20 phút cuối cùng muốn nó thật dài, muốn nó thành vĩnh viễn, nhưng rồi nó trôi qua nhanh như một tích tắc vây. 20 phút ấy anh muốn ôm em thật chặt với thật nhiều gửi gắm vì biết đâu đấy sẽ là những vòng tay ôm cuối cùng anh dành cho em

Ngày 25/5/2005
Ryazan những ngày ô ẩm
Ryazan những ngày ô ẩm
Hoàng Thanh Hải
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!