Powered By Blogger





Wednesday, 17 September 2014

Khi tôi chết hãy mang tôi ra biển









         Hai bài thơ này Du Tử Lê và Cao Tần sáng tác đã lâu, nhiều người thuộc. trankytrung.com đăng lại vì nghĩ rằng, đã là người Việt Nam ,dù bất cư ở phương trời nào, cũng phải nhớ về một nguồn cội, xóa hận thù, giữ trọn vẹn tổ quốc, sống trong yêu thương của đồng bào, con người mới được trở lại đúng đích thực của giá trị nhân phẩm.

            Mong lắm thay!







Khi Tôi Chết Hãy Đem Tôi Ra Biển

  

Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
Đời lưu vong không cả một ngôi mồ
Vùi đất lạ thịt xương e khó rã
Hồn không đi sao trở lại quê nhà

Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
Nước ngược dòng sẽ đẩy xác trôi đi
Bên kia biển là quê hương tôi đó
Rặng tre xưa muôn tuổi vẫn xanh rì

Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
Và nhớ đừng vội vuốt mắt cho tôi
Cho tôi hướng vọng quê tôi lần cuối
Biết đâu chừng xác tôi chẳng đến nơi

Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
Đừng ngập ngừng vì ái ngại cho tôi
Những năm trước bao người ngon miệng cá
Thì sá gì thêm một xác cong queo

Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
Cho tôi về gặp lại các con tôi
Cho tôi về nhìn thấy lệ chúng rơi
Từ những mắt đã buồn hơn bóng tối

Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
Và trên đường hãy nhớ hát quốc ca
Ôi lâu quá không còn ai hát nữa (bài hát giờ cũng như một hồn ma)

Khi tôi chết nỗi buồn kia cũng hết
Đời lưu vong tận tuyệt với linh hồn.


Du Tử Lê
12-77

Mai Mốt Anh Về


Mai mốt anh về có thằng túm hỏi 
Mầy qua bên Mỹ học được củ gì 
Muốn biết tài nhau đưa ông cây chổi 
Nói mầy hay ông thượng đẳng cu li 

Ông rửa bát chì hơn bà nội trợ 
Ông quét nhà sạch hơn em bé ngoan 
Ngày ngày phóng xe như thằng phải gió 
Đêm về nằm vùi nước mắt chứa chan 

Nghệ thuật nói bỗng hóa trò lao động 
Thằng nào nói nhiều thằng ấy tay to 
Tiếng mẹ thường chỉ dùng chửi đổng 
Hay những đêm sầu tí toáy làm thơ 

Ông học được Mỹ đất trời bát ng
Nhưng tình người nhỏ hơn que tăm 
Nhiều đứa hồn nhiên giống bầy trẻ nít 
Còn hồn ông: già cốc cỡ nghìn năm 

Bài học lớn từ khi đến Mỹ 
Là ngày đêm thương nhớ nước mênh mang 
Thù hận bọn làm nước ông nghèo xí 
Hận gấp nghìn lần khi chúng đánh ông văng 

Nếu mai mốt bỗng đổi đời phen nữa 
Ông anh hùng ông cứu được quê hương 
Ông sẽ mở ra nghìn lò cải tạo 
Lùa cả nước vào học tập yêu thương 

Cuộc chiến cũ sẽ coi là tiền kiếp 
Phản động gì cũng chỉ sống trăm năm 
Bồ bịch hết không đứa nào là ngụy 
Thắng vinh quang mà bại cũng anh hùng

Cao Tần


  

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

No comments:

Post a Comment

Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!




Bài mới đăng

Bài ngẫu nhiên