Viết cho chẳng biết gọi là gì
Phố rúc đầu vào lòng đêm dặt dè từng hơi thở
em giấu nắng vào tim ủ ấm giấc mơ nồng
mặt trời bé con thắp lửa cả mùa đông
gọi xuân về gieo mầm thương ngăn ngắt
bao ngày rồi anh...
bao mùa rồi anh...
trời vẫn xanh văn vắt
tiếng em cười
đất vẫn nồng nàn đón hạt nắng vàng rơi
ô cửa nhỏ một mình em vẫn đợi.
Anh biết không, hôm qua, em tự nhặt tóc sâu mình dăm sợi
màu thời gian trăng trắng mắt em rồi
con chim nhỏ hôm nào đã liền cánh có đôi
con dế nôn nao cất lời yêu thánh thót
sao em vẫn... buồn tênh ôm bóng em vàng vọt
bẻ câu thơ dối lòng cắn nát cả bờ môi ?
Con phố già cõng ngõ vắng nương nhau mấy mùa trôi
em chưa kịp già sao vội ru bài ca góa phụ ?
xuân đuổi xuân đi
em gánh mớ nợ duyên oằn đôi vai héo rũ
thất thiểu giữa chợ đời lạc cả tiếng rao xưa
tay tự tìm tay ve vuốt mảnh duyên thừa
em dìu em qua mấy mùa trăng nữa ?!
Thời gian thôi lần lữa
Ngoài kia
đêm lại rụng mất rồi...
Tám Tàng. (Có Khi Nào)
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!