Áo em quên ở đầu giường
Có gì lạ lắm cứ vương khắp người
Lại thêm mấy sợi tóc rơi
Cứ như xui khéo hương người nhắc nhau
Em về bên ấy đã lâu
Chỗ quên vẫn toát ra màu nhớ nhung
Áo treo ấm cả gian phòng
Tơ vương tóc rụng tấc lòng nôn nao.
Cơn yêu từ buổi mưa rào
Lại như giông bão đổ vào áo quên.
Tình cờ mở áo trong đêm
Đắp vào mình ướp khát thèm sang nhau.
Kể từ đêm ấy về sau
Áo ru tôi ngủ nát nhàu tương tư
Mối tình ôm ảo ấp hư
Ngấm hương áo ướp mà như ướp tình.
Hệt như các cụ nhà mình
Ngày xưa quên áo trên cành hoa Sen
Lạy giời duyên vướng vào duyên
Lần sau áo khác lại quên đầu giường.
Văn Thuỳ
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!