Định quán mấy ngày này nắng nóng chói chang. Nắng nhuộm trắng những con
đường, những hàng cây. Đứng trong nhà nhìn vào nắng mà thấy sợ. Trên
phố không một bòng người , khiến ngày bỗng trở nên tĩnh lặng. Có lẽ đây
là khoảng khắc cho một nhạc sĩ lấy cảm hứng viết bài hát " Giấc mơ
trưa"
Không quen với một giấc ngủ ngủ trưa, đi đi lại
lại trong nhà, chẳng biết làm gì, thôi thì đành ngồi một chỗ nghe nhạc,
để ru lòng vào miền nhớ tìm em.
Có lẽ khi xa em và
con mới biết nỗi nhớ chẳng bao giờ nguôi và nó rộng đến mức nào. Tự khúc
nhớ trở thành hơi thở quen thuộc trong anh. Âm thâm, lặng lẽ trôi bên
dòng thời gian
Em thân yêu, cuộc sống luôn có lý
lẽ riêng. Chẳng có lẽ gì anh hiểu nổi, tại sao anh lại nhớ em và các con
nhiều như vậy. Tình yêu trong anh không rực sáng như mặt trời, không là
nắng ban trưa tới chiều sẽ hết, nhưng anh muốn nó là cái gì đó thật
nhiều, chẳng hạn như là ngàn vì sao trên cao, để ít nhất đêm về được em
và các con nhìn thấy. Hay anh muốn là ngọn gió trên cao nguyên thổi suốt
bốn mùa để từng trưa, từng tối ru em, ru các con vào giấc ngủ, ru những
mệt nhọc, ru nỗi buồn và đem chúng đi xa
Hoàng hai
Hoàng hai
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!