Powered By Blogger





Monday, 18 March 2013

Em ghen tuông lặng thầm và cay đắng


                                            
 Olga Berggolts 

 










Em ghen tuông lặng thầm và cay đắng
Dấu tận đáy lòng u ám thẳm sâu:
Có lẽ rồi anh sẽ yêu người khác
Vẻ vui cười và rạng rỡ, hơn em....


Sau lưng em chỉ toàn là mất mát
Và bao nhiêu tình yêu cũ vùi chôn!
Trước những người xưa em là người có lỗi
Anh biết điều này - chẳng thứ tội em đâu...


Em trở nên ít mỉm cười đến thế
Và đôi khi lại cay độc giỡn đùa
Để đến nỗi người ta sợ hãi
Không dám bàn về hạnh phúc riêng tư.
 



 












Chẳng phải ngẫu nhiên em chợt ưu tư
Giữa cuộc luận bàn mắt nhìn xa vắng
Như thể là em, một mình im lặng
Em đi về miền bí ẩn vời xa...


Về nơi bóng đêm và ánh sáng nhạt nhòa
Run rẩy buổi bình minh ẩm ướt...
Và anh gọi: "Nào, em đâu rồi nhỉ?"
Ôi giá mà anh biết, gọi từ đâu!


Anh chưa biết đâu, sẽ đến thời khắc ấy
Đến những phút giây, từ vời vợi xa xôi
Anh gọi em, em sẽ chẳng trả lời
Em sẽ chẳng bao giờ về bên anh được nữa.


















Em thầm ghen, bí mật và cay đắng
Nhưng anh hãy chờ, đừng quay gót ra đi.
Có lẽ là em, hay người khác anh yêu
Người chẳng hay đâu những miền hoang dại:





Khi anh và em đã một lần gặp lại
Giữa mùa hè cái chết cận kề bên
Đến niềm vinh quang trong cay đắng triền miên
Đến mùa đông xé tim mình một nửa...


Suy nghĩ vậy thôi- và như là mảnh vỡ,
nỗi đớn đau trong lồng ngực cồn lên...
Em sẽ lại giản đơn và vui vẻ hồn nhiên-
Anh nhắc dùm em, rằng yêu em, anh nhé!





Cơm Nguội dịch

 
  





Я тайно и горько ревную
               Ольга Берггольц

Я тайно и горько ревную,
угрюмую думу тая:
тебе бы, наверно, иную -
светлей и отрадней, чем я...


За мною такие утраты
и столько любимых могил!
Пред ними я так виновата,
что если б ты знал - не простил.


Я стала так редко смеяться,
так злобно порою шутить,
что люди со мною боятся
о счастье своем говорить.


Недаром во время беседы,
смолкая, глаза отвожу,
как будто по тайному следу
далеко одна ухожу.


Туда, где ни мрака, ни света -
сырая рассветная дрожь...
И ты окликаешь: "Ну, где ты?"
О, знал бы, откуда зовешь!


Еще ты не знаешь, что будут
такие минуты, когда
тебе не откликнусь оттуда,
назад не вернусь никогда.


Я тайно и горько ревную,
но ты погоди - не покинь.
Тебе бы меня, но иную,
не знавшую этих пустынь:
до этого смертного лета,
когда повстречалися мы,
до горестной славы, до этой
полсердца отнявшей зимы.


Подумать - и точно осколок,
горя, шевельнется в груди...
Я стану простой и веселой -
тверди ж мне, что любишь, тверди!

1947

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

No comments:

Post a Comment

Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!




Bài mới đăng

Bài ngẫu nhiên