Nỗi buồn hoằn sâu trên đôi mắt mẹ. Xót xa quá.
Mẹ ơi, có một đêm mà mẹ đã tiều tụy hẳn đi. Con ước gì mình có thể làm xoa dịu nỗi buồn ấy. Làm thế nào bây giờ ???
Đã quá nhiều chuyện khiến con mệt mỏi, phải suy nghĩ. Đôi khi sự việc không nghiêm trọng mà mọi người cứ xem và thậm xưng hóa vấn đề. Tuổi của con chưa gọi là chững chạc nhưng con hiểu thế nào là sai, thế nào là đúng. Mẹ đã từng dạy chúng con những điều tốt đẹp nhất, thiêng liêng nhất.
Con thật sự ko muốn mẹ vì bất kỳ lý do gì để mẹ phải buồn. Mẹ khó đấy, nhưng đó sẽ tốt cho chúng con về sau. Thuở xưa, đôi khi chúng con đã không vâng lời ba mẹ để rồi những nỗi buồn ấy tràn về trên đôi mắt. Con nhớ mãi bài thơ :
Đi khắp thế gian không ai tốt bằng Mẹ.
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng Cha.
Nước biển mênh mông không đong đầy tình Mẹ.
Mây trời lồng lộng không phủ kín công Cha.
Tần tảo sớm hôm Mẹ nuôi con khôn lớn.
Mang cả tấm thân Cha che chở đời con.
Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc.
Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghe không ???
Con đã hứa với lòng mình ko để những giọt nước mắt ấy, những nỗi buồn ấy xuất hiện. Nhưng chỉ một mình con là ko đủ để nói lên điều đó. Phải làm sao chị em hòa thuận? Phải làm sao chị em ko gây gỗ xích mích nhau?
Muôn đời vẫn thế, xã hội tồn tại cái tôi của mỗi người ở mỗi thời đại. Không ai tự cho là mình sai. Họ khẳng định là mình đúng.
Tại sao như thế???
Một câu hỏi khó có lời giải đáp. Chỉ cầu mong mọi chuyện sẽ không tồi tệ. Đừng để đôi mắt ấy, những suy nghĩ ấy tồn tại ở nơi mẹ.
Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm. Con muốn tất cả mọi người trên thế giới này biết. Những ai đang còn mẹ hãy đừng để cho mẹ khóc, hãy đừng để cho mẹ buồn. Vì như thế sẽ có tội , rất rất nhiều. Lúc nào con cũng đứng về phía mẹ, hãy thư giãn, thoải mái bên con mẹ nhé. Yêu mẹ thật nhiều....
Barbara