Nhiều người ví von bộ máy hành chính cấp địa phương ở Việt Nam giống
như những cái ách mà trong đó, nhân dân phải mang cái ách nặng nề này
vào cổ. Ở đâu bộ máy quan chức địa phương càng cồng kềnh thì ở đó, đời
sống nhân dân càng teo tóp, đói khổ và vô phương cứu chữa. Bộ máy hành
chính cấp xã ở các huyện miền núi, huyện nghèo thuộc tỉnh Thanh Hóa là
một điển hình cho vấn đề này.
Có nhiều xã chỉ có chưa đến hai ngàn dân nhưng bộ máy cơ quan cấp xã
đã lên đến vài trăm người. Vấn đề thuế má của người dân trở nên vô cùng
khắc nghiệt.
Bộ máy cồng kềnh, vô ích
Một cựu chủ tịch xã ở Ngọc Lặc, Thanh Hóa chia sẻ với chúng tôi rằng
trong ủy ban xã thời ông làm chủ tịch, có đến hơn hai trăm nhân viên,
cán bộ và quan chức. Trong này chia làm ba thành phần và hai ngạch. Ba
thành phần gồm quan chức, cán bộ và nhân viên. Quan chức chỉ các chủ
tịch, phó chủ tịch, cán bộ gồm những cán bộ chuyên trách như trưởng ban
văn hóa, trưởng ban kinh tế, trưởng các ban ngành, chi hội trưởng phụ
nữ…
Còn xét theo ngạch biên chế thì chia làm hai loại, đó là chuyên trách và
bán chuyên trách. Cán bộ chuyên trách là những người ăn lương nhà nước,
theo biên chế, thâm niên công tác, cán bộ bán chuyên trách là những
người không có chuyên môn nào cả, chỉ làm các việc lặt vặt, phụ họa và
hưởng lương theo tiêu chuẩn hợp đồng với cơ quan địa phương. Hay nói
khác đi là mức lương thỏa thuận giữa chủ tịch ủy ban xã với họ.
Cán bộ không chuyên trách kéo dài từ cấp xã đến cấp thôn, cấp khối
xóm, nghĩa là ở cấp xã thì có các cộng tác viên, các nhân viên mà chẳng
biết họ tồn tại để làm gì, đến cấp thôn thì có trưởng thôn, phó thôn,
trưởng công an thôn, phó công an thôn, trưởng ban văn hóa thôn, trưởng
ban kinh tế gia đình thôn và kính thưa các loại trưởng ban khác, đến xóm
thì có trưởng xóm văn hóa, trưởng xóm an ninh, trưởng xóm kinh tế kế
hoạch hóa gia đình...
Ông cựu chủ tịch xã này nói thêm là chỉ riêng xã ông ít cồng kềnh
nhất, chứ những xã còn lại, đặc biệt là các xã nằm gần thị trấn, hoặc
nằm trong cái rốn qui hoạch thì lượng cán bộ lên đến vài trăm, có khi cả
ngàn. Phần đông là cán bộ bán chuyên trách, hưởng lương từ một triệu
đến một triệu rưỡi đồng, không có các chế độ bảo hiểm xã hội nhưng cơ
quan tự bỏ tiền ra mua bảo hiểm xã hội cho họ.
Ông cựu chủ tịch xã này nói: “Chúng nó đưa vào nhiều lắm. Cứ mỗi tháng
một triệu một đứa như vậy là bao nhiêu. Có phải là mỗi tháng là 200
triệu đồng nếu cơ quan đưa 200 cộng tác viên vào. Mà 200 đứa thì nhiều
vô kể, làm gì cho hết. Chán lắm! Thì vào đấy chúng chờ cơ hội, chẳng hạn
cái huyện này sắp lên thị xã thì chúng nằm đó nó chờ sẵn rồi, con cháu
nó cả thôi. Nằm chờ đó rồi, có khi lên thị xã thì tuyển thêm cái gì đó
chuyên trách thì chúng thì chúng đưa vào.
Bọn chúng thì có thẳng nào học cho hết lớp 6 lớp 7. Học xong rồi lại bắt
nhà nước bỏ tiền ra cho chúng học chuyên tu tại chức. Trong khi đó sao
không kiếm người có chữ, người có chữ người ta nằm đầy ngoài đường đấy.
thất nghiệp đầy. sinh viên ra trường thất nghiệp đầy ra đấy không cho
làm lại bắt mấy thằng không có chữ cho nó vào làm, rồi lại tốn tiền dân
cho nó học, học nữa học mãi, thế mới chết. Mà cái cơ chế này nó là thế
rồi, chả có làm được gì cả, chán lắm!”
Chúng tôi thử nhẩm tính, với trung bình gần hai trăm cán bộ bán chuyên trách hay còn gọi là cộng tác viên trên mỗi xã với mức lương một triệu đồng trên mỗi tháng, chỉ riêng tiền lương đã mất gần hai trăm triệu đồng trên mỗi tháng. Và cộng thêm với gần hai trăm thẻ bảo hiểm, mỗi thẻ tốn 600 ngàn đồng, như vậy, mỗi năm, cơ quan này mất đi khoản hai tỉ đồng chi trả cho loại cán bộ bán chuyên trách. Mà trong một huyện gồm nhiều xã, trong một tỉnh gồm nhiều huyện. Tính ra số tiền đổ vào trả lương cho cán bộ bán chuyên trách này quá nặng trên đầu nhân dân, vì khoản tiền lương bán chuyên trách do ủy ban tự thu, tự chi, không liên quan gì đến ngân sách nhà nước.
Chúng tôi thử nhẩm tính, với trung bình gần hai trăm cán bộ bán chuyên trách hay còn gọi là cộng tác viên trên mỗi xã với mức lương một triệu đồng trên mỗi tháng, chỉ riêng tiền lương đã mất gần hai trăm triệu đồng trên mỗi tháng. Và cộng thêm với gần hai trăm thẻ bảo hiểm, mỗi thẻ tốn 600 ngàn đồng, như vậy, mỗi năm, cơ quan này mất đi khoản hai tỉ đồng chi trả cho loại cán bộ bán chuyên trách. Mà trong một huyện gồm nhiều xã, trong một tỉnh gồm nhiều huyện. Tính ra số tiền đổ vào trả lương cho cán bộ bán chuyên trách này quá nặng trên đầu nhân dân, vì khoản tiền lương bán chuyên trách do ủy ban tự thu, tự chi, không liên quan gì đến ngân sách nhà nước.
Cộng tác viên tham nhũng
Một cựu bí thư xã đã về hưu khác, bức xúc nói với chúng tôi rằng ông
bị đẩy đến tình huống phải nghỉ hưu non theo chế độ 176 vì nguyên nhân
ông không chấp nhận để một cơ cấu quá nhiều cán bộ bán chuyên trách như
thế này được. Sở dĩ phát sinh nhiều loại cán bộ bán chuyên trách là vì
trong đó có nhiều kẽ hở để các quan chức chuyên trách tham nhũng, chỉ
riêng tiền lương trả cho loại cán bộ bán chuyên trách không cũng đủ tạo
ra khoảng trống mà ở đó, các ban bệ tha hồ làm bảng lương ảo và khấu trừ
vào các khoản tiền có trong ngân sách xã. Thậm chí dựa vào loại cán bộ
bán chuyên trách này, giới cán bộ tha hồ bòn vét của dân bằng nhiều
cách.
Ví dụ như tổ chức các đại hội vô thưởng vô phạt ở cấp thôn, cấp xóm
và vận động, cho các nhân viên bán chuyên trách đến gõ cửa từng nhà vận
động đóng tiền, nói là vận động nhưng trên thực tế là ép buộc người dân
phải đóng. Đó là chưa muốn nói đến tiền lương của loại cán bộ này hoàn
toàn dựa vào khoản chặn thu trên đầu người ở nông dân, mỗi khi đến vụ
mùa, họ lại ra ruộng tận thu lúa thuế, nông dân khó mà ngóc đầu lên
được.
Một cán bộ đang làm việc ở cơ Sở tài nguyên môi trường Thanh Hóa, yêu
cầu giấu tên, chia sẻ với chúng tôi thêm, vấn đề cán bộ bán chuyên
trách đã trở thành ung nhọt khắp đất nước chứ không riêng gì tỉnh nào,
bởi vì theo chỗ ông nghiên cứu, tìm hiểu thì khi nào còn tham nhũng, khi
đó sẽ có nhiều loại cán bộ này. Nó tồn tại dựa vào hai mục đích: Rửa
tội cho giới quan chức và chờ thời.
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!