Quảng Bọ vừa trải qua trận bão kinh hoàng mà người già vẫn chưa hề thấy nó hoành hành dữ dội như thế. Quê hương bị bão vùi dập, nơi đó có bọ, có mạ của những ai đã cất bước ra đi từ mảnh đất nghèo khó này.
Những cánh đồng thẳng cánh cò bay bị vùi dập tiêu điều, bao xóm làng của tuổi thơ nay tan tác hoang tàn, bao mái nhà nơi bọ mạ nuôi con lớn khôn nay chỉ còn trơ khấc những thân kèo và bầu trời u ám.
Nơi bao ngày con cái cùng bọ mạ chung luống cày, vầy quanh bữa cơm mắm, rau ruốc nay còn lại thương đau tan tác. Chỗ bọ mạ để con cái nằm bao mùa mưa bão cũng chẳng còn ấm cúng vì bão trút nước trời cướp đi chăm ấm, áo chằng vá đụp. Cái chuồng lợn, chuồng bò, đàn gà mái con trống con nhỏ bao lứa nuôi con với bút sách tới trường nay bão giật bay sạch. Nơi quê nghèo từng nuôi bọ mạ và các con bão đã dày xéo tơi bời. Con trâu, cái cày, chiếc bừa, cái cuộc cũng chẳng lành lặn sau bão. Nơi mái nhà, bọ mạ từng kể với các con bao cổ tích cuộc đời, những tấm gương sáng gieo lòng nhân ái cho con đã bị bão cuốn.
Hàng tre hiền hòa nay chỉ còn chiếc lá cuối cùng giữa tan tác khủng khiếp. Bọ chẳng còn gì, mạ còn chiếc rổ mót lại mớ khoai úng sau bão. Làng mạc các con điêu tàn khi bão vùi dập. Tàn khốc đi qua, để lại bao người bọ, người mạ lo toan gượng dậy với ánh mắt phờ phạc.
Ánh lưng còng dưới mái nhà trống hoác, trước mắt bọ mạ là khung cảnh đổ nát thương đau. Bao cơ cực bọ mạ đều gánh hết hai vai để con cái ra đi nở mày nở mặt. Ở phương xa, con cái điện về bọ mạ vẫn động viên chúng con yên tâm công tác.
Nhưng lòng mạ như muối cắt, mắt bọ hoe đỏ khi bàn thờ tổ tiên cũng không còn lành lặn. Bồ lúa trong nhà vừa qua trận chuột phá thì nay trời làm ướt sũng. Khoai sắn còn lại cũng bị bật gốc trong cuồng phong bão tố. Bọ dặn mạ nói các con còn miếng ăn để khỏi lo thân già gặp khó rồi nhìn niêu cơm độn cát, độn đất, độn rác của bão vùi mà ứa nước mắt.
Động viên các con để yên tâm công tác, nhưng lòng bọ đau như cắt khi con trâu con bò là cả gia sản bị bão quật ngã. Làng của miền ruộng ràn rạt khốn khó khi bão cày như bom càn một thuở. Xóm miền biển hoang tàn những tàu bè, lưới cụ bọ mạ sắm sanh nay chỉ là bóng ma chìm đắm. bản miền núi đường sá cô lập, biệt tăm liên lạc.
Bọ mạ khó khăn, có tủi thân nhưng tủi hơn là bao người nghèo nhà cửa bay mất trong cuồng phong nộ thịnh của đất trời, các con hãy về thuốc thang bao thân phận màn trời chiếu đất. Mỗi lời chia sẽ, từng lời động viện, từng bàn tay các con chìa ra, người khó nghèo quê làng đều quý trọng và nhớ mãi tự đáy lòng.
Con có về xóm làng hỏi han, thăm nom ông bà, ngõ dưới xóm trên trong cảnh tiêu điều thì người làng vơi bớt cơ cực giữa muôn trùng phận mỏng.
Bao người quê ngày xưa từng cho con củ khoai, củ sắn khi ta nghèo khó, nay họ cực giữa tàn nhẫn của bão tố, con về buộc lại nuộc lạt cho người đơn côi giữa làng lúc này chắc chắn tốt hơn ngàn lần với món quà bữa Tết đủ đầy hội hè.
Bao người mạ từng cho con bú sữa khi mạ sanh con ra chẳng đủ sữa mớm con, giờ nhà cửa tan hoang, con có về đóng lại cái đinh, lợp lại viên ngói chắc chắn ấm lòng giữa đêm áo mưa ngủ ngồi bó gối giữa hoang lạnh trời đất.
Làng đau đớn mấy, hoang tàn mấy, cảnh làng không còn như xưa sau bão mấy cũng là quê hương con, bọ mạ nghĩ rứa, con yêu. Giữa trời xa phố phường, con ngược xuôi mưu sinh, nếu được thì về giúp đồng bào một tay, nhà bọ mạ vẫn khắc phục được, nhưng nghĩa làng tình xóm trong lúc này cần lắm miếng ăn sẻ nữa, nguồn lực chia đôi để o Tàng, o Tình, eng Theo, cụ Mẹt...có hy vọng tin vào cuộc đời. Con có về thì ghé vai giúp đỡ người làng bất cứ đâu, trong lúc này ai cũng cần động viên để cơ cực vơi bớt giữa muôn trùng khó khăn. Ơi con!
Cu Làng Cát
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!