Rất ấn tượng với tấm hình bác Nguyễn Đình Toàn chụp Đại Tướng bên cạnh Văn Cao năm 1992.
Kiểu ảnh bắt chợt được một phút hai người hai người nghệ sĩ tư lự bên nhau, không một giọt rượi, không một làn thuốc, không một lời, không gian lặng tờ, rõ ràng là không buồn, cũng không vui, nhưng rành rành là một vẻ tư lự trong một nỗi lo âu...
Nỗi lo Đời, nỗi lo âu công dân, và nỗi lo âu nghệ sĩ....
Người trước người sau, họ đã lần lượt ra đi về cõi vĩnh hằng. Người đi và gánh nặng còn lại....
Thế đấy, cuộc đời thực vẫn cuồn cuộn chảy. Con người phải vui để mà sống, nói cho có vẻ công thức, để tiếp tục cuộc chiến đấu của những người ra đi vẫn còn trao lại cho thế hệ sau.
(Lấy ý và ảnh từ bài viết của Phạn Toàn trang Bauxite Việt Nam)
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!