Nếu không nhờ hương thơm
cà phê lấy gì quyến rũ
Nếu không vì cá tính mạnh mẽ
em nào có yêu anh
Cuộc đời này
Có lý và vô lý vẫn song hành...
Khi em mơ về bình yên sâu lắng
Thì anh đến làm loạn lên cuộc sống
Đủ vui cười, hờn giận, khóc than...
Em khát khao một bờ vai yêu thương
Để dựa dẫm qua đêm trường bão tố,
Nhưng anh mãi với bụi trần đâu đó
Chốn xa xăm không một chút tin về
Uống vào lòng vị đắng cà phê
Là tự nhủ không nhớ gì anh nữa
Nhưng vị đắng qua đi, ngọt lành ấp ủ
Tách càn cùng, nỗi nhớ lại đầy thêm!
Em hiểu rằng sẽ có lý hơn
Nếu bây giờ không mong anh nhiều thế
Nhưng chuyện con tim nghe theo lý trí
Muôn thuở là một điều không thể
Nên chuỗi dài những Vô Lý lê thê
Thơ: vidamtinhyeu
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!