Powered By Blogger





Tuesday, 28 August 2012

Nhật ký một ngày làm việc

 
 
 
 
Sáng thư ba vào viện sớm như mọi hôm. Vẫn như ngày hôm qua bệnh nhân chen chúc, người đứng người ngồi chất cứng ở phong chờ lấy số. Một sô sắp tới lượt thì dướng cổ, hướng tai về chiếc loa mở gần hết công suất mà vẫn nghe không rõ vì tiếng ồn, để nghe đọc tên mình. Một số khác số còn xa thì ngồi thờ thẫn, đôi mắt nhìn mông lung xa xa vô tận.....
Sau khi giao ban, điểm tâm sáng mình về phòng bắt đầu một ngày làm việc. Có một số bệnh nhân đã ngội đợi mình. Mình nở nụ cười với họ thay cho một lời chào buổi sáng. Có bệnh nhân cũng cười lại với mình, có những người không cười được vì một lý do nào đó nhưng mình cũng đọc được niềm vui của họ qua ánh mắt, vì họ sắp được gặp mình, hy vọng rằng mình sẽ xoa dịu nỗi đau mà những chiếc răng đã hành hạ thân sác họ suốt một thời gian qua..
Sau khi bước vào phòng, bật máy tính, lau qua chiếc bàn làm việc, tìm con dấu, chiếc bút, mình cho điều dưỡng mời bệnh nhân. 
Bệnh nhân đầu tiên là một người đàn bà, khuôn mặt già già khắc khổ... khó khăn trèo lên cái ghế điều trị cũng sắp tới ngày thanh lý . Răng bên phải đã rụng gần hêt. Bên trái chỉ còn lại ba bốn chiếc thi gan cùng tuế nguyệt. Sờ sờ, gõ gõ... vôi- răng lẫn lộn, yêu thương hòa quyện vào nhau, mối tình vôi- răng bền chặt khắng khít đến nỗi vôi ôm trọn cả răng . Cái thám trâm lướt nhẹ qua vùng rãnh nướu, kẻ thứ ba này làm tổn thương mối tình khắn khít vôi- răng. Một giọt máu tượng hình ở vùng thân răng, nhẹ nhàng tuôn chảy, một giọt...hai..giọt....ba giọt... tè le hột me. Viêm nha chu, viêm nướu rồi. Cạo!
Bệnh nhân thứ hai là một cậu bé. Hai răng sữa cửa dưới còn chưa rụng , chỉ thấy dấu hiệu hơi lung lay, thì hai răng vĩnh viễn nhất tề mọc ngược vào phía trong. Nói khéo với cậu cậu bé: bầy giờ có thể bác sĩ sẽ phải chích và lấy hai chiếc răng sữa ra để lấy chỗ cho hai chiếc răng vĩnh viễn mọc ra, không thì nó mọc đâm vào lưỡi thì nguy. Cậu bẹ nghê chừng hiểu chuyện, hùng dũng bước lên ghế ngồi. Nhưng khi mình dơ chiếc kim tiêm ra thi khuôm mặt cậu bé biến sắc, mồm mếu xệch và tiếp theo đó tiếng khóc , hai dòng nước mắt, nước mũi như dòng thác Ba Giọt tuôn trào,. Đành phải dùng thuốc tê bôi. Dùng gạc bóp chặt sóng hàm lấy kìm lôi bật hai cái răng lên. Đau không con? Khô...ô...ng đa....u đa...u gì cả! Cậu bé trả lời trong mếu máo, cắn chặt bông và ung dung bước xuống ghế. Đúng là một cậu bé dũng cảm!
 
Kế tiếp là một thiệu phụ tới thỉnh cầu chữa răng. Chị có một nét mặt thanh tú, một đôi mắt buồn như mùa thu , chỉ có nụ cười thì không ổn vì xen giữa nhưng chiếc răng trắng ngọc ngà là chiếc răng cửa 12 màu ố vàng hoà lẫn màu đen. Răng 12 bị chết tủy rồi, nhưng răng còn có thể giữ lại. Nội nha! Lòng mình buồn và thấy áy náy vì không giúp được gì cho bệnh nhân. Ân cần giải thích cho bệnh nhân. Bệnh viện chưa đủ điều kiện điều trị hoàn hảo cho chị. Nếu chị muốn có một nụ cười đẹp thì tới gặp chồng bác sĩ Duyên. Nhà ở gần bưi điện đó chị.. 
Tiếp theo là một chàng thanh niên cao to, tuấn tú bước vào lễ phẹp cúi mặt lí nhí chào mình. Mình chào lại và hỏi: Bạn tới gặp bác sĩ có chuyện gì? Chàng thanh niên mặt vấn cúi nhìn sàn nhà như muốn đếm xem phong mình có bao nhiêu viên gach và kể như chưa bao giờ được kể về bất hạnh của đời mình: Thưa bác sĩ, năm nay em đã 28 tuổi, em làm trên Sài Gòn, thu nhập cũng ổn định nhưng chẳng biết vì sao mà miệng lúc nào cũng hôi, không tự tin khi tiếp xúc với mọi người. Đã yêu mấy cô, nhưng chỉ được một thời gian từng cô lại bỏ em ra đi. Em đã đi mấy phòng khám trên Sài Gòn nhưng điều trị vẫn không hết. Đã ngậm và xúc miệng đủ các loại nước, thường xuyên về sinh răng miệng, nhai kẹo cao su, mối ngày đành ba loại thuốc đánh răng bằng ba bàn chải khác nhau. Em... Bạn ngước lên há miệng cho mình xem thử. Mình ngăt lời chàng trai vì mình thích đọc chuyện ngắn và sợ phải nghe chuyện dài.  Đúng là khoang miệng của anh ta nhìn vào như một căn phòng sạch sẽ, tinh tươm. Hàm răng trắng, khoẻ và chắc, còn mùi hôi thì mình không cảm nhận được vì đang đeo khẩu trang. Mình hỏi tiệp: khi nói chuyện, bạn tử cảm thấy mùi hôi, hay người tiếp xúc nói với bạn như vậy. Chàng trai lại cúi mặt nhìn nên nhà  và kể lể: những người tiếp xúc với em họ nói anh ạ. Khi em nói, họ đứng xa tới hai mét cũng vẫn thấy hôi. Bố mẹ em già cả, cứ hối em lấy vợ. Đợi này em xin công ty nghỉ phép để chưa bệnh. Em quyết tâm chứa khỏi bệnh để còn lấy vợ và đi làm dám nhìn thẳng vào mặt bạn bè, đồng nghiệp. Bác sĩ cố giúp em. Mình nhìn chàng thanh niên với chiều thông cảm và cố lục soát trong đầu cái vốn kiến thức hạn hẹp xem những nguyên nhân nào thường gây hôi miệng. À đúng rổi bệnh gì thì cũng có nguyên nhân tại chỗ và nguyên nhân toàn thân. Ở chàng thanh niên này có thể loại bỏ ngay nguyên nhân tại chỗ. Phải khai thác tiền sử mới được: từ trước tới giờ ngoài hôi miệng bạn có bị bệnh gì nữa không? Như là bệnh đường hô hấp, bệnh đường tiêu hoá, bệnh tim mạch? Dạ, từ nhỏ tới giờ em cũng chưa đi khám tim. Nhưng thi thoảng em hay giật mình, hay khó thở, hồi hộp đánh trống ngực, thi thoảng tức ngực nữa. Hơn nữa dạo nay em thấy hay đau bụng, thi thoảng ợ chua nữa. Stop! Nhứ thế thì chúng ta có hướng để điều trị cho bạn rồi đấy. Về răng miệng bạn không có vấn đề gì. Nhiệm vụ của ban bầy giơ là đi khám tổng quát tìm nguyên nhân từ bên trong gây cho bạn hôi miệng. Bệnh tim mạch, bệnh dạ daỳ cũng là một nguyên nhân đấy bạn ạ. .... 
Đầu giờ chiều đang con ngái ngủ thì trời đổ mưa sối xả. Tiếng mưa gõ trên mái tôn cộng với tiếng gào của gió giúp mình tỉnh táo hẳn. Cái lạnh của căn phòng làm việc từ chiếc máy điều hoa vừa lắp cộng vợi cái lạnh của mưa ngoài trời gợi cho mình một cảm giác lãng phí. Ý thức và tình thần trách nhiệm trong mình trỗi dậy, thôi thúc mình đứng dậy, đi ra mé cửa gạt công tắc máy điều hoà về off. Ngoài kia cơn mưa cũng vừa tạnh...chả lẽ lại gạt về on. Thôi kế vậy đi ,lâu nay không có điều hoà mình và Tuyết và bây giờ là Duyên vẫn đánh vật với bệnh nhân, tuy có đổ mồ hôi nhưng có chết đâu.
Một cố gái không đẹp nhưng với nét mặt khờ khạo dễ thương bước vào. Mời em ngồi, em bị sao? Dạ, cháu có chiếc răng trong cùng không mọc lên được, đã bị xưng mấy lần, mấy hôm trước bị xưng , rất đau, cháu đã uống thuốc, hôm nay bớt đau đến nhờ bác sỉ nhổ răng cho cháu. Trời, dạo này mình già hơn hồi mới về thì phải. Vậy nên mới có nhiều em xứng cháu với mình. Lến ghế nằm xuống , há miệng để bác sĩ khám xem sao. 
Thấp thoáng thấy chiếc răng khôn 38 trốn sau răng 37, kệt giữa chúng là ít rau xanh và sơ thít của bữa trữa còn sót lại. Em dậy chịu khó đi làm cái xét nghiệm và chụp cho anh cái phim( xưng anh để đòi lại tuổi trẻ của mình, xứng chú tự nhận mình già sao). 15 phút sau em quay lại. Ngoài trời vừa mưa nên nhìn phim tia X cũng thấy u ám. Chiếc răng 38 nằm gần như sõng soài trên sống hàm, đầu rúc vào anh răng 37 một cách tình tứ. Răng này phải nhổ em ạ. Răng khôn không mọc lên được không trách gì nhìn mặt em thấy khờ khờ

Mình ôm em gần một tiếng đồng hồ, lúc nhẹ nhàng, lúc mạnh bạo,lúc ghì thật chặt, sử dụng hết mọi thế, mọi cách, hết vật đầu em sang phải, rồi sang trái rồi cuối cùng cũng lôi được cái răng của em lên. Về phần  em, cũng mệt và bơ phờ vì sợ. Xong chưa anh? Xong rồi em ạ!  Em xuống dưới chờ lấy thuốc. Nhớ uống thuốc đủ nghe em! Phòng có chuyện gì . Em dạ, rồi bước rà khỏi phòng trong lòng mong không có ngày gặp lại tôi.
Bệnh nhân cuối cùng là một ông già. Ông bị sao ông? Cháu có thể giúp ông điều gì? Ông phàn nàn với mình:Ông đi từ sáng giờ mới tới lượt. Lúc sáng ông đã ghé, và cô bác sĩ bảo ông đi chụp phim và làm xét nghiệm, giờ mới xong. Kết quả đây bác sĩ xem giúp ông.  Lần đầu tới đây cứ lóng ngóng, giờ bác sĩ xem nhổ răng cho ông về với bà. Để con đo huyết áp cho ông 16/9 hơi cao ông ạ, ông đã nhổ răng lần nào chưa ông? Nhổ gần hết rồi nè con. Để con khám răng cho ông. Trong miệng ông chỉ còn lại đâu bôn năm  chiếc, mỗi chiệc một nơi. Có một chiếc lung lay đủ bốn hướng . Mình lấy bông chấm một ít thuốc tê rồi nhẹ nhàng lôi chiếc răng ra. Dễ vậy sao? Biết thế ông ở nhà tự nhổ cho rồi. . Mình nhìn ông thông cảm. Ông đi gần 20 cây số, mất nguyên một ngày chỉ để nhổ một chiếc răng lung lay. Ông đã còm, lưng đã cong, và hàm răng mất thêm một chiếc .. chậm rái bước ra về. Một ngày làm việc của mình cũng kết thúc sau lưng ông.


                                                                    Hoàng Thamh Hải
Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

No comments:

Post a Comment

Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!




Bài mới đăng

Bài ngẫu nhiên