
Sau khi giao ban, điểm tâm sáng mình về phòng bắt đầu một ngày làm việc. Có một số bệnh nhân đã ngội đợi mình. Mình nở nụ cười với họ thay cho một lời chào buổi sáng. Có bệnh nhân cũng cười lại với mình, có những người không cười được vì một lý do nào đó nhưng mình cũng đọc được niềm vui của họ qua ánh mắt, vì họ sắp được gặp mình, hy vọng rằng mình sẽ xoa dịu nỗi đau mà những chiếc răng đã hành hạ thân sác họ suốt một thời gian qua..Sau khi bước vào phòng, bật máy tính, lau qua chiếc bàn làm việc, tìm con dấu, chiếc bút, mình cho điều dưỡng mời bệnh nhân.
Bệnh nhân đầu tiên là một người đàn bà, khuôn mặt già già khắc khổ... khó khăn trèo lên cái ghế điều trị cũng sắp tới ngày thanh lý . Răng bên phải đã rụng gần hêt. Bên trái chỉ còn lại ba bốn chiếc thi gan cùng tuế nguyệt. Sờ sờ, gõ gõ... vôi- răng lẫn lộn, yêu thương hòa quyện vào nhau, mối tình vôi- răng bền chặt khắng khít đến nỗi vôi ôm trọn cả răng . Cái thám trâm lướt nhẹ qua vùng rãnh nướu, kẻ thứ ba này làm tổn thương mối tình khắn khít vôi- răng. Một giọt máu tượng hình ở vùng thân răng, nhẹ nhàng tuôn chảy, một giọt...hai..giọt....ba giọt... tè le hột me. Viêm nha chu, viêm nướu rồi. Cạo!
Bệnh nhân thứ hai là một cậu bé. Hai răng sữa cửa dưới còn chưa rụng , chỉ thấy dấu hiệu hơi lung lay, thì hai răng vĩnh viễn nhất tề mọc ngược vào phía trong. Nói khéo với cậu cậu bé: bầy giờ có thể bác sĩ sẽ phải chích và lấy hai chiếc răng sữa ra để lấy chỗ cho hai chiếc răng vĩnh viễn mọc ra, không thì nó mọc đâm vào lưỡi thì nguy. Cậu bẹ nghê chừng hiểu chuyện, hùng dũng bước lên ghế ngồi. Nhưng khi mình dơ chiếc kim tiêm ra thi khuôm mặt cậu bé biến sắc, mồm mếu xệch và tiếp theo đó tiếng khóc , hai dòng nước mắt, nước mũi như dòng thác Ba Giọt tuôn trào,. Đành phải dùng thuốc tê bôi. Dùng gạc bóp chặt sóng hàm lấy kìm lôi bật hai cái răng lên. Đau không con? Khô...ô...ng đa....u đa...u gì cả! Cậu bé trả lời trong mếu máo, cắn chặt bông và ung dung bước xuống ghế. Đúng là một cậu bé dũng cảm!
Bệnh nhân thứ hai là một cậu bé. Hai răng sữa cửa dưới còn chưa rụng , chỉ thấy dấu hiệu hơi lung lay, thì hai răng vĩnh viễn nhất tề mọc ngược vào phía trong. Nói khéo với cậu cậu bé: bầy giờ có thể bác sĩ sẽ phải chích và lấy hai chiếc răng sữa ra để lấy chỗ cho hai chiếc răng vĩnh viễn mọc ra, không thì nó mọc đâm vào lưỡi thì nguy. Cậu bẹ nghê chừng hiểu chuyện, hùng dũng bước lên ghế ngồi. Nhưng khi mình dơ chiếc kim tiêm ra thi khuôm mặt cậu bé biến sắc, mồm mếu xệch và tiếp theo đó tiếng khóc , hai dòng nước mắt, nước mũi như dòng thác Ba Giọt tuôn trào,. Đành phải dùng thuốc tê bôi. Dùng gạc bóp chặt sóng hàm lấy kìm lôi bật hai cái răng lên. Đau không con? Khô...ô...ng đa....u đa...u gì cả! Cậu bé trả lời trong mếu máo, cắn chặt bông và ung dung bước xuống ghế. Đúng là một cậu bé dũng cảm!



Một cố gái không đẹp nhưng với nét mặt khờ khạo dễ thương bước vào. Mời em ngồi, em bị sao? Dạ, cháu có chiếc răng trong cùng không mọc lên được, đã bị xưng mấy lần, mấy hôm trước bị xưng , rất đau, cháu đã uống thuốc, hôm nay bớt đau đến nhờ bác sỉ nhổ răng cho cháu. Trời, dạo này mình già hơn hồi mới về thì phải. Vậy nên mới có nhiều em xứng cháu với mình. Lến ghế nằm xuống , há miệng để bác sĩ khám xem sao. Thấp thoáng thấy chiếc răng khôn 38 trốn sau răng 37, kệt giữa chúng là ít rau xanh và sơ thít của bữa trữa còn sót lại. Em dậy chịu khó đi làm cái xét nghiệm và chụp cho anh cái phim( xưng anh để đòi lại tuổi trẻ của mình, xứng chú tự nhận mình già sao). 15 phút sau em quay lại. Ngoài trời vừa mưa nên nhìn phim tia X cũng thấy u ám. Chiếc răng 38 nằm gần như sõng soài trên sống hàm, đầu rúc vào anh răng 37 một cách tình tứ. Răng này phải nhổ em ạ. Răng khôn không mọc lên được không trách gì nhìn mặt em thấy khờ khờ
Mình ôm em gần một tiếng đồng hồ, lúc nhẹ nhàng, lúc mạnh bạo,lúc ghì thật chặt, sử dụng hết mọi thế, mọi cách, hết vật đầu em sang phải, rồi sang trái rồi cuối cùng cũng lôi được cái răng của em lên. Về phần em, cũng mệt và bơ phờ vì sợ. Xong chưa anh? Xong rồi em ạ! Em xuống dưới chờ lấy thuốc. Nhớ uống thuốc đủ nghe em! Phòng có chuyện gì . Em dạ, rồi bước rà khỏi phòng trong lòng mong không có ngày gặp lại tôi.

Hoàng Thamh Hải
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!