Mong mưa cho bé xắn quần
Mùa khô bỗng nhớ mùa mưa
theo người suốt quãng phố thưa bóng người
người thì mê mải đạp xuôi
người thì mê mải làm đuôi, chẳng là
bắp chân thon ấy nõn nà
khiến hồn ai cứ ngẩn ngơ cả chiều
Lạ chưa, thời buổi bao nhiêu
những là áo tắm, gái “nghèo” phởn phơ
tịnh không một chút thẩn thơ
mà đôi chân thoáng hững hờ, lại say ? ...
Mùa khô, kín mặt kín mày
kín quần áo, kín bụi bay, kín đường
kín luôn cả những dễ thương
mộng mơ thôi cũng nằm yên đợi mùa.
Mùa khô nằm đợi mùa mưa
đợi đường đông hóa đường thưa bóng người
để cho con phố thêm dài
cho ai lẽo đẽo theo ai, bần thần ...
đợi đường đông hóa đường thưa bóng người
để cho con phố thêm dài
cho ai lẽo đẽo theo ai, bần thần ...
Mong mưa người lại xắn quần
chân thon lại thả trắng ngần phố mưa
Một lần tôi bất chợt
Thấy hai người hôn nhau
Bên phố chiều hối hả
Nụ hôn lâu, thật lâu ...
Rồi họ nhìn mắt nhau
Thoáng ngỡ ngàng, thoảng thốt
Thế thôi, là tôi biết
Nụ hôn ấy lần đầu.
Và họ dắt tay nhau
Đi như trong giấc mộng
Hè phố thì rất rộng
Vẫn nép sát vào nhau …
* * *
Một hôm, cũng ban chiều
Tình cờ qua phố ấy
Bất giác tôi chợt nghĩ
Họ bây giờ nơi đâu ?
Biết có còn bên nhau
Hay đã thay lòng dạ
Bịết có còn yêu nhau
Hay mỗi người một ngả ?
Cuộc đời như biển cả
Tình yêu tựa con thuyền
Biển thì nhiều sóng gió
Thuyền biết có bình yên ? …
Nhưng một điều tôi tin
Họ sẽ còn nhớ mãi
Nụ hôn đầu trao nhau
Trên phố chiều hôm ấy
Bởi cuộc đời có mấy
Những yêu thương thắm nồng
Bởi thế gian có mấy
Nụ hôn giữa phố đông ? . . .
Thêm, bớt, bình yên
Hái đi một bông hoa
Thêm lẻ loi cành lá
Bắt đi một con cá
Thêm vắng lặng dòng sông . . .
Em lớn lên, theo chồng
Bớt một người qua ngõ
Thêm niềm vui bên đó
Bớt tiếng cười bên đây . . .
Cuộc sống hoài đổi thay
Cứ thế, thêm rồi bớt
Biết bao giờ mới hết
Sóng sánh giữa đầy, vơi ? . . .
Nơi bình yên, có lẽ
Là ở tận cuối trời.
Một chùm thơ tuyệt vời. Cám ơn Nhật ký Định quán đã sưu tầm được những bài thơ hay, dễ thương như thế này.
ReplyDelete