Powered By Blogger





Thursday, 30 August 2012

Thứ sáu rồi....





Thứ sáu mới sáng đã mưa. Mà hình như mưa từ đêm qua. Mình vốn yêu mưa nhưng cũng thương cây cò. Nhưng khóm hoa mười giờ của mẹ buồn ủ rũ, sác sơ. Nhưng cách hoa hồng rụng rơi tơi tả. Không như những ngày nắng điều đà kheo sắc. Mình chỉ thấy trúc và Lan dù mưa hay không mưa thì vẫn vậy, thi vị, nhiệt tình và kiên định.
Cầm điện thoại xem giờ. 6 h30, sắp tới giờ vào đi làm. Thấy có tin nhắn của em. Đêm qua em ngủ sớm nên không nhận được tin nhắn của mình. Em hỏi hai bố con đã chuận bị đồ đạc để về chưa?Chúc mình một ngày vui! Em lúc nào cũng vậy, tỉ mỷ chu đáo và lo cho cái bệnh hay quên của mình. Dạo này bận bịu nên vợ chồng cũng ít nhắn tin cho nhau:
@ Giờ này Bà xá và bé Uyên Nhi ngủ chưa ra? Nhớ hai mẹ thật nhiều.
@Tối qua hai mẹ con ngủ sớm không nhận tin nhắn của ông xã. Giờ đó mà hai ba con chưa ngủ sao?Ông xã ăn sáng và đi làm chưa?Mai là về rồi. Ông xã soạn đồ hết chưa? Ông xã cứ đợi đến khi về thì mới dọn đồ thì không kịp và hay quên vài thứ lắm. Chúc ông xã một ngày làm việc vui vẻ nhé.
Ừ nhỉ, hôm nay thứ sáu rồi, chiều nay hai bố con về lại Sài Gòn. 3 tuần xa nhà rồi cũng qua.
Thứ sáu, máu chảy về tim. Cảm xúc thất dạt dào khi đi xa lâu ngày
được trở về mái nhà của mình, trở về trong vong tay ôm, tinh yêu thương của người thân trong gia đình. Chạy ra ngõ, ngõ vẫn như ngày hôm qua, hoa bằng lăng tím phủ kín căn nhà gỗ liêu siêu ẩm ướt, ánh mắt buồn của bà mẹ trẻ hai con, bữc tường rêu phong của nhà thở cổ..., trời mưa giăng trên lối xóm đạo nghèo nên ánh mắt những đứa trẻ tới trường buồn hơn thì phải, những nụ cười thiếu vắng trên môi. Cố hàng sén ngồi nép mình vào mái hiên, đưa mắt nhìn về một cõi xa săm.
Buổi giao ban sáng hôm nào cũng như hôm nào, buồn vui có cả. Những có lẽ lâu rồi mới có nhiều người chết như vậy. Đêm qua có 4 ca tử vong. Trong đó có một ca đột quỵ, một ca tự tử tới muộn, một em bé sơ sinh nặng 4 kg, một người nằm trong nhà đại táng, đã bốc mùi nhưng chưa có thân nhân tới nhận. Khoa sản 24 ca sinh mẹ tròn con vuông, trong đó có 7 ca phải mổ, còn đâu là đ thường. Ở bệnh viện là vậy, sự sống và cái chết luôn gần kề. Tất bật với bệnh nhân cũng chẳng còn đâu thời gian mà buồn và lo nghi. Thấy một người chết cũng buồn thật đấy, nhưng không được buồn lâu, không được khóc, phải vui để nâng niu , chào đón những hình hài mới ra đời, tim niềm vui và gom nghị lực khi mình cứu sống một ai đó, khi mình có thể làm giảm bớt và vơi dịu nối đau thể sác cho một ai đó. 
 
À nưa, sắp tới là ngày lễ Vu Lan, ngày báo hiệu mẹ cha. Mình thật hạnh phúc khi còn có mẹ. Chỉ buồn vì bố mình bệnh suốt bốn năm qua. Thấy mẹ thời gian qua vất vả vì bố, nên càng thương mẹ lại càng giận bố thất nhiều. Giận bố không biết giữ sức khoẻ, mà cứ uồng , cứ uống để đến giờ phải năm một chỗ không tự lo được cho mình. Tự hỏi thời gian qua mình có quá vô tâm,vô cảm với bố mình không nứa. Chưa một lần mình ngôi bên bố thật lâu để tâm sự với bố, chia sẻ bớt nỗi buồn, nỗi khổ tâm dằn văt và nhưng cơn đau mà bố đang mang.
Bố ơi! Hãy thá thứ cho con nghe bố! Háy bỏ qua cho con khi con cáu giận, hay bực mình với bô. Thực tình có những lúc con làm bộ dửng dưng, thậm chí lạnh lùng với bố, nhưng con cung đau nỗi đau của bố, con yêu và thương bố vô cùng. Chỉ có điều con không hiểu là tại sao con không thể nói nên lời....


                                                            Hoàng Thanh Hải
Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

1 comment:

  1. Ông xã là vậy.Ko bao giờ nói ra.Mà ko nói bố ko biết đâu.Chuyện gì cũng vậy.Phải nói để bố biết.Chứ im im là thua.Chúc 2 bố con có thời gian ngồi nói chuyện với nhau lâu hơn.

    ReplyDelete

Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!




Bài mới đăng

Bài ngẫu nhiên