
Ivan rất hiền, hiền đến độ gần như ngốc nghếch. Lão cũng rất ít nói,
cái ít nói của một kẻ không có gì nhiều trong đầu để mà nói ra. Nhưng
mọi người trong làng lại rất quý lão, nhất là mấy bà góa vẫn thường hay
gọi lão đến nhà họ để đánh cỏ hay sửa chữa lặt vặt cái gì đó, có nhiều
khi lão phải ở lại suốt mấy ngày liền.
***

Rồi một hôm khi theo đàn bò tới gần đường tàu, lão bỗng thấy có một
đoàn tàu đang dừng trên đường sắt, có lẽ là hỏng cái gì đó vì đây không
phải là ga tàu. Đến gần hơn nữa, lão thấy dưới bóng cây sồi bên dòng
suối nhỏ có một thiếu phụ đang ngồi nhăn nhó ôm chân vì đau. Chắc nàng
bị trẹo chân khi đôi giày cao gót của nàng giẫm phải những hòn đá cuội
nằm lẫn trong cỏ. Thiếu phụ vẫy lão lại gần và nhờ lão dìu nàng trở lại
đoàn tàu. Tất nhiên là lão răm rắp làm theo lời nàng. Lão thậm chí còn
không nhận ra được ngay một điều là nàng nói với lão bằng thứ tiếng Nga
đặc Nga, rằng ở nàng có một cái gì đó rất quen thuộc nhưng lại khác xa
với những người đàn bà vẫn đang sống quanh lão.

Ivan dìu thiếu phụ ngồi lên chiếc đi văng trong phòng rồi hì hục giúp
nàng cởi đôi giày cao cổ nhọn gót của nàng và xoa bóp chân cho nàng.
Khi xong việc, lão mới ngẩng mặt lên và lập tức bủn rủn cả người. Ngang
tầm mắt và ngay sát trước mặt lão là chiếc váy hoa hững hờ phủ lên trên
cặp đùi trắng nuột nà hơi hé mở, và thấp thoáng trong ánh sáng mờ ảo của
chiếc váy, lão nhận thấy nàng không bận đồ lót. Lão đờ người ra một
thoáng rồi ngước nhìn lên. Thấy nét môi cười cười như đồng lõa, như
khuyến khích của thiếu phụ, lão không còn e dè gì nữa mà cúi xuống, rúc
đầu vào trong váy của nàng, háo hức, hùng hục như một con hổ đói.

Nằm trên giường để ngắm phong cảnh, khi thì núi rừng, khi thì thảo
nguyên chạy qua bên ngoài cửa sổ trong khi làm tình với một người đẹp là
một thú vui không phải ai cũng được hưởng, và bây giờ Ivan đang được
hưởng. Lão còn được thiếu phụ cho biết thêm rằng đây là một đoàn tàu đặc
biệt, chuyên dùng để chở một đoàn nghệ sĩ của Nga đi biểu diễn ở khắp
nơi, và rằng nàng, người thiếu phụ bốc lửa đang nằm bên cạnh lão, là một
nghệ sĩ nổi tiếng. Nàng được mọi người trong đoàn gọi là Hoàng hậu, vì
nàng thường đóng vai hoàng hậu, và cũng vì nàng là vợ của trưởng đoàn,
người thường được gọi là Hoàng đế, vì chồng nàng cũng hay đóng vai hoàng
đế. Bây giờ lão mới hiểu vì sao lão cảm thấy nàng có cái gì quen thuộc
dù trước đó lão chưa từng gặp bao giờ. Chắc hẳn là vào một dịp nào đó, ở
đâu đó, lão đã từng xem một bộ phim hay một vở kịch nào đó có nàng tham
gia.

Đám phụ nữ không biết sự có mặt của lão nên họ thả sức cười đùa. Họ
ngả ngốn, múa may, chọc ghẹo nhau ồn ào như một cái chợ và lần đầu tiên
lão mới biết phụ nữ cũng có thể nói tục như thế nào. Phần nhiều họ đã bỏ
chồng, có khi tới mấy chồng, và chuyện họ nói nhiều nhất là về những
thói xấu của đàn ông, là những gã nhân tình hoặc đang muốn trở thành
nhân tình của họ. Hoàn toàn không giống như những gì lão tưởng tượng về
họ khi nhìn thấy họ trên phim hay tivi.

Buổi chiều, khi hai người đang quấn lấy nhau trong cơn mê say thì
bỗng có tiếng gọi cửa. Hoàng hậu cố nén hơi thở dồn, nói khẽ vào tai
Ivan: “chồng em đấy” rồi nhỏm dậy, trùm vội chiếc váy, vơ đống chăn vứt
lên người Ivan rồi ra mở cửa.
Ivan nìn thở nhìn qua kẽ chăn. Tứ ngoài cửa, một người đàn ông cao
lớn, điển trai, với bộ ria mép tỉa rất cầu kỳ đường bệ tiến vào. Dáng đi
đường bệ này chắc là đã nhiễm từ vai diễn ông ta thường đóng, hoặc có
thể vì dáng đi ấy mà ông ta được chọn vào vai hoàng đế, chẳng ai biết.
Ông ta choàng tay nhận cái ôm của vợ rồi tiến thẳng tới đầu giường, làm
Ivan sợ đến đứng tim, cứng người lại.
Có tiếng mở hộc tủ lạch cạch ở đầu giường, rồi tấm chăn tuột ra để lộ
đầu Ivan ra ngoài. Hoàng đế giật mình, ngạc nhiên, sững sờ nhìn chằm
chặp vào Ivan, còn lão nhỏm người ngồi dậy, run lên trong một nỗi sợ
khủng khiếp. “Phen này chết chắc rồi”. Một ý nghĩ thoáng nhanh qua đầu
lão. Nhưng nỗi kinh hoàng của lão dần chuyển thành ngạc nhiên vô bờ khi
lão nhận thấy trong ánh mắt của Hoàng đế chỉ có sự thèm thuồng khi nhìn
vào bờ vai vạm vỡ ngả màu nắng gió của lão, chứ không hề có một chút vẻ
giận dữ của người chồng nhìn kẻ vừa ngủ với vợ mình. Hoàng hậu đứng lặng
bên chồng, và đến khi người đàn ông lật chăn ra, đắm đuối nhìn vào cái
con giống vẫn còn đang ướt nhẹp của lão thì bất thần nàng thô bạo xô đẩy
gã chồng ra khỏi phòng rồi đóng sầm cửa lại.

Cuộc phiêu lưu ngắn ngủi của Ivan đã đột ngột chấm dứt theo một cách mà lão không thể ngờ tới. Đó là vào khoảng chập tối. Khi hai người đang ở lúc cao trào của lần
làm tình thứ tư hoặc thứ năm gì đó trong ngày thì tiếng phanh của đoàn
tàu rít lên. Hình như đây là lần dừng bánh đầu tiên kể từ khi Ivan đưa
Hoàng hậu lên tàu. Tiếng loa vang lên, thông báo đoàn tàu sẽ dừng lại
một lát để lấy nước, dầu và kiểm tra kỹ thuật. Bất chợt Hoàng hậu đẩy
lão ra và ngồi dậy, không chờ cho lão kết thúc. Nàng quấn lại tóc, nói
với lão bằng một giọng lạnh lùng như thể nàng chưa từng rên rỉ và thở
hổn hển chỉ chưa đầy một phút trước đó, rằng hai người không thể cùng đi
tiếp và lão cần phải xuống tàu ngay, để trở về với công việc của lão.

Ivan đứng co ro trên sân ga trong đêm lạnh, nhìn đoàn tàu chạy xa dần
mà không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Nếu không có mùi hương của Hoảng
hậu vẫn còn vấn vương trên người thì hẳn lão sẽ không thể tin những
chuyện lão vừa trải qua với nàng là có thật.
***
Cuộc sống của Ivan ở ngôi làng mới này cứ thế trôi đi, không khác bao
nhiêu so với cuộc sống trước kia của lão ở ngôi làng cũ. Nhiều năm trôi
qua, rồi bỗng nhiên một ngày lão lại đột ngột biến mất. Vùng này cách
đường tàu rất xa, vả chăng khó mà có chuyện lão được lặp lại câu chuyện
xưa thêm một lần nữa. Nhưng ở đây có một con sông lớn chảy qua, còn xe
khách qua lại cũng nhiều. Dân làng có nhiều người tin rằng dường như số
phận của Ivan giống như là một hạt bụi lang thang, chuyên để cho những
người phụ nữ mang gió tới cuốn đi.
Mà nghĩ cho cùng thì sống trong vũ trụ bao la này, tất cả mọi người
ai cũng chẳng là những hạt bụi. Những hạt bụi nhỏ li ti, quay cuồng
trong các trò đùa của tạo hóa.
Coppy từ blog Cua Đồng
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!