Buổi chiều trên hành lang nhìn vào mưa. Cơn mưa đầu tiên đến sớm. Mưa đã vào mùa, gió cũng đang vào mùa. Khi mưa bắt đầu nặng hạt, thấy sợ sự tĩnh lặng của chính mình trong ngày mưa với gió nồm ẩm ướt.
Phố, một cơn bão trong lòng vẫn chưa yên, một chút chuyển mùa xao xác. Vẫn là tiếng xào xạc của những tán lá cây chạm vào nhau, nhưng có cái gì nhẹ nhàng hơn…
Lâu thật lâu, mới lại được nghe mứa , nghe mùa đang chậm rãi thở.
Hãy giữ giùm anh phố cũ rêu phong
Mùa đang rắc những yếu mềm đa cảm
Anh đang khóc cho ngày xưa lãng mạn
Thời hai ta nông nổi đã qua rồi... .
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!