Powered By Blogger





Monday, 19 May 2014

Tháng 5 & Biển đảo Quê Hương





                                                  




Tháng 5 ... Biển gọi...




“Lòng Mẹ bao la…” lại một lần đau
Tháng 5, lao xao ngoài khơi xa nổi sóng
Trong đất liền bao người con mong ngóng
đồng thét gào, gióng tiếng chuông ngân.

Lại bắt đầu những cuộc đưa tiễn bâng khuâng
Người ra khơi hiến dâng vì biển Mẹ
nơi cuộc chia tay, nhưng lòng rất nhẹ
những điều không nói ra, chỉ muốn gửi thầm
nhưng thẳm sâu trong tim là những đợt sóng ngầm
dường như âm thầm trỗi dậy
Biển tháng 5 sao nghe cồn cào vậy ?
Thúc giục những tấm lòng thức dậy ra khơi

Câu thơ hôm qua có thể chơi vơi
Nhưng hôm nay lại khơi rực lửa
Trái tim nhỏ bé, nay mở toan cánh cửa
hoá sóng Bạch Đằng cho lần nữa sử ghi



TỔ QUỐC ƠI ! Người hỏi cần chi ?
Chúng con cần ra đi giữ nước
Dù phải lỡ mùa sau hẹn ước
Cũng chẳng giận hờn ở mỗi trái tim

Những con phố dài rồi sẽ lặng im
những góc phố xa đêm đêm mong đợi
Như biển Mẹ ru, lời ru vời vợi
Cho hạ đợi thu vàng, ở phía đó nơi Em





Nghe như sóng dậy





Ta nghe như sóng cồn cào
Từ biển đông kêu gào gầm thét
Không !
Không thể nào để giặc tàu o ép
Đất nước bốn ngàn năm lịch sử đã chép ghi

Còn ngần ngại chi ! ?
Hãy vứt đi những ngôn từ hữu hảo
Biển đảo xa giờ đang dậy bão
Bão từ lòng người cũng đè nén tự lâu
Đừng ! xin đừng để dân mình suốt đời quanh lỗ chân trâu
Cùng đừng cố bạo quyền thâu tóm

Tôi cùng người chúng ta hãy nhóm
Lửa niềm tin của sớm bình minh
Rọi - chiếu – xua vào cõi u minh
Nơi những hèn ương
không cần vinh nhục

Ngoài biển xa…
Tổ Quốc mình đang thúc giục
Với Bạch Đằng Giang xưa phũ phục quân thù
Cha Long Quân đang giục giã tiếng tù
Nhắm thẳng quân thù ta đánh.

Nào bạn ơi, dẫu hy sinh vẫn muôn đời lá ánh
sáng cháu con vang tiếng hùng xưa
Tất cả đã sẵn sàng chưa ?
Xông lên…đưa hán gian ra khỏi.
Biển, biên cương từng giờ đang dõi
Dòng máu hào hùng
không mòn mỏi đánh ngoại xăm
Tiến lên cùng viết tiếp dòng sử nghìn năm
Trên sóng biển, trăm năm lời ru Mẹ


Chiến tranh hay hoà bình ?


“Tôi rất sợ chiến tranh”
“Vì chiến tranh đâu phải trò đùa”

Nhưng ! Khi biển Mẹ bao la nổi sóng nghịch mùa
Bởi lũ hung tàn hán nô phương bắc
Thì chiến tranh sẽ như cầm chắc
Gót giày ngoại bang lại dày xéo xóm làng

Những chàng trai, cô gái tuổi đôi mươi lại lên đàng
Bằng dòng máu sục sôi của chàng Phù Đổng
Làng quê lại một lần trống rổng
Đạn bom rồi lần nữa, trút xuống xóm thôn

Dẫu biết rằng chiến tranh là bãi mồ chôn
Nhưng bốn ngàn năm dân mình đâu chịu ai thôn tính.
Nếu cần ta lại khoát vào áo lính
Dù tuổi chẳng xuân, nhưng hờn câm vẫn còn nơi chính tim mình.

Nào ! tất cả con dân Việt Nam tiến lên đừng để dạ chùng chình.
Đánh cho giặc tàu hung hăng nhớ bốn nghìn năm sử Việt
Chỉ xin đó…ai đừng liệt
16 chữ gàn cùng kiệt tác 4 hôi tanh
Để vẻ nên một bức tranh
Cuối đầu gian manh hầu giữ ghế

Đất Mẹ Việt Nam lúc nào cũng thế
Yêu HÒA BÌNH…
nhưng không sợ CHIẾN TRANH


Thụy Du
--------------------------------------------------------------------
(blog: Phố núi và bạn bè...) 






Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

No comments:

Post a Comment

Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!




Bài mới đăng

Bài ngẫu nhiên