“Có những nỗi buồn không thể đặt tên”
Khi Người tản mạn vào hư ảo
bước qua triền đê, thấy phố như nghịch đảo
chớm hè về, nhào nhão tiếng ve
khi Người gõ cửa gọi mùa, tôi im lặng lắng nghe
Thời gian băng qua…
che khuất miền sáng tối
Cuộc người lang thang, hỏi có còn một lối ?
Cho ta quay về
nối lại “Khuyết Vầng Trăng”
Người trốn Người, tôi trốn sợi tơ giăng
lặng lẽ cuộc trần, bâng khuâng mới cũ
hằng số thời gian lững lờ ủ rũ
cơm áo, gạo tiền cứ phũ đi qua
Chưa đủ lặng yên, sóng nổi dậy khơi xa
Biển Mẹ bao la
gào, đau… da diết
những con tàu lại cỡi đầu sóng biếc
chở những người con, không tiếc thân mình.
Ta có thể trở thành đá cuội vô tình ?
lạnh lùng… như khối hình lặng lẽ
Dẫu biết rằng ta không còn trẻ
Nhưng trái tim chẳng lẽ hoá già ?
Không !
Người nhé cùng tôi, ta tạm biệt đêm hè
biến lời thơ du dương thành sóng đè giặc dữ
Tất cả hờn câm, chở đầy con chữ
quyết cùng nhau giữ biển Mẹ yên bình
Để tháng 5 hồn ta lại chùng chình
Đón gió qua triền đê…
rải tình sợi nắng
niềm vui trong ta sẽ không còn đi vắng
mà lại ập về cùng nắng tháng 5.
Thụy Du
...............................................................
(blog: Phố núi và bạn bè...)
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!