Sóng nghịch bờ em xốn xang cỏ dại
Đá nứt mình dòng chảy tơ tương
Biển vấn vương mang vào lòng e ấp
Sóng vào ra khỏa lấp bến bờ thương
Em loay hoay với đời đá cỏ
Sóng vô tình bỏ ngỏ dòng sông
Biển mênh mông lòng thương đâu tỏ
Đá đau mình, cỏ nát ...còn mong
PHAMDINH TRUCTHU
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!