Chị biết giờ này em đang tủi thân bởi cái tát của chị. Nhưng em có biết những câu vô lễ em nói với mẹ còn đau đớn hơn cả ngàn cái tát không.
Em bảo "mẹ lắm chuyện, phiền phức và em ghét mẹ". Nhưng em có biết khi em lên ba tuổi mà vẫn chưa biết nói khiến cả nhà lo lắng đến phát sốt. Chính mẹ là người đã kiên trì dạy em nói từng chữ một cho đến khi em biết nói ba từ "con yêu mẹ" thì nước mắt mẹ đã rơi không biết bao nhiêu mà kể.
Rồi khi em vào lớp một. Dù mẹ có dắt tay em đến tận cửa lớp em vẫn nắm chặt tay mẹ không buông khiến mẹ phải xin bác bảo vệ cho mẹ ngồi chờ ngoài sân trường để đợi em tan học.
Năm em lên lớp bốn, ba mất. Ngày tiễn ba đi em khóc ngất trên tay mẹ. Rồi em ốm nặng. Vẫn lại là mẹ ôm em khắp nơi chạy chữa. Và vẫn chỉ có mẹ thay ba làm tất cả mọi việc để em cảm nhận được tình yêu của ba mẹ vẫn mãi ở đây bên em.
Cũng nhờ tình yêu vô bờ bến của mẹ em dần lấy lại nụ cười. Ngày ngày mẹ lại đưa em đến trường như lần đầu tiên em đi học, ngồi đợi em ở sân trường cho đến khi em tan lớp. Bóng dáng mẹ gầy gò, lặng lẽ chờ em bên ngoài cửa sổ lớp học em thực sự đã quên rồi sao?
Em có còn nhớ lần mẹ gãy tay vì vội vã đạp xe đến trường mang áo mưa cho em, cả tháng liền trong bữa cơm nhà mình chỉ toàn rau luộc nhưng mỗi buổi sáng em đều có một quả trứng gà nóng hổi để ăn lót dạ trước khi đến lớp? Đôi gà mái nhà mình vì mỗi quả trứng buổi sáng của em mà mẹ quyết tâm giữ lại không bán. Chỉ cần em no bụng thì mẹ có nuốt nước mắt thay cơm cũng không bao giờ thấy đói đâu em!
Có phải em nghĩ mình đã lớn rồi? Em thấy mình đã đủ mạnh mẽ để rời khỏi vòng tay của mẹ? Vậy thì em trai của chị quả thực đã lớn rồi. Nhưng cách lớn của em có bao nhiêu người đã từng đi qua mà lại hi vọng sẽ lớn lên như thế? Phải em đã lớn rồi đó nhưng em sẽ chẳng bao giờ thực sự trưởng thành nếu em đánh mất đi tình yêu thương của mẹ.
Em như một cây non đang dần cứng cáp. Bão táp cuộc đời rồi sẽ xô em. Và khi ấy em sẽ cần biết bao vòng tay nâng đỡ, che chở, yêu thương của mẹ. Nếu một ngày kia em trở về, sà vào vòng tay của mẹ nhưng không còn hơi ấm của ngày xưa mà chỉ thấy cái lạnh lẽo cô đơn ôm choàng quanh em, khi ấy em sẽ thấy trên đời này chẳng nỗi đau nào sánh nổi.
Em biết không, thứ mà con cái chúng ta mang lại cho mẹ nhiều nhất, đó chính là nước mắt. Dù là niềm vui, hạnh phúc hay đau khổ mẹ cũng chỉ rơi nước mắt vì chúng ta. Vậy nên em ạ đừng để sự hối hận muộn màng giết chết trái tim yêu thương của em. Hãy trở về và nhận lỗi với mẹ em nhé. Chị tin rồi sẽ có lúc em nhận ra đó là khoảnh khắc đẹp đẽ nhất đời em. Và khi đó chị sẽ không ngần ngại mà nói với em: "Em trai của chị đã trưởng thành rồi".
Coppy từ facebook
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!