Hòn đá của rêu phơi đã ngủ quá lâu rồi... chợt thức, chút cựa mình cũng đủ thấy đau thương.
Mòn mỏi yêu đương sao ta vẫn hoài mong nhớ?
Dẫu bao năm tháng đã qua, những tưởng hình ảnh yêu thương của một thời quá vãng sẽ phai nhòa, nào ngờ chỉ một cơn mưa đầu hạ ào đổ xuống, dội vào hồn ta bao chút ngỡ ngàng. Ta lại rơi sâu vào cơn mộng mị, chợt thấy cuộc đời bỗng chốc hư vô, đa mang, khắc khoải. Đã bao lần uể oải, cố gắng nhét những hồi ức miên man vào góc nhỏ, để thời gian bạc phếch chôn vùi. Nhưng cũng bấy nhiêu lần tự tay đào bới, rồi với tay ôm ấp kỷ niệm vào hồn. Để rồi... lại thương và nhớ!
Mưa vẫn cứ rơi, lá vẫn xạc xào…
Con đường nào từng trải vàng mơ mộng, gieo giắc mối yêu đương khao khát ơ hờ. Đóa hồng nhung xưa tưởng vô thường bất tử, cũng hóa thành gai xé toạc trái tim ta.
Dẫu chôn bao niềm đau từng vết thương sâu, sẽ mãi mong chờ nhau dù có bao lâu tình nhân hỡi
Hòn đá của rêu phơi đã ngủ quá lâu rồi... chợt thức, chút cựa mình cũng đủ thấy đau thương. Ta đâu muốn chạm vào giấc mơ đã từng là rất thật, một thoáng chiều rơi nhuốm đỏ trang thơ. Là nước mắt hay đau thương rỉ máu, giằng xé con tim giữa vạn tiếng khóc cười.
Nên cũng đành chỉ ngóng bóng người thôi, nhìn anh đi giữa vạn ngàn người khác. Vô tình thôi, em chạm vào điều vô thực, mối tình xưa đã xa mãi bên đời.
Lắng nghe và cảm nhận Mối tình xưa:
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!