Anh có hiểu được tâm trạng của một người đang vô cùng chán nản việc học hành? Em muốn lại được về với thân phận nhỏ bé thấp kém của mình. Tai sao em lại mơ ước cao xa? Đâu có gì mà dễ dàng để đi đến một cái vô cùng khó khăn. Lòng anh bây giờ nản lắm anh ạ. Em những tưởng mình sẽ vượt qua, nhưng em càng đi em càng lún sâu. Thời gian em bỏ ra bây giờ đã được gì? Hoang toàn không!
Em đã không muốn học thì không ai có thể ép em học, vậy tại sao em lại tự ép chính bản thân mình khi không biết được sức lực, trí tuệ của mình không bằng ai? Tại sao em lại quá phiêu lưu, đẩy đưa cuộc đời mình vào một vồng soáy thăm thẳm? Bây giờ em muốn đi ra mà không biết lối ra. Sợ nói ra với ba mẹ, ba mẹ buồn, nhưng...trời ơi !!! Bây giờ em phải làm sao? Tại sao, tại sao? Tại sao chỉ vì tự ái vì giận dì nên mới qua đây và thử xem mình có thể sống tự lập khi phải xa gia đình. Bây giờ tự lực thì có thể làm được còn việc học thì không thể nào cứu vãn
Cũng như em đa nói với anh, nếu năm nay em không học được em sẽ về Việt Nam. Em biết anh sẽ buồn, nhưng đó là quyết định của em, em không cho ai biết. Và khi mọi người biết thì em đã về Việt Nam. Em không muốn anh phải yêu, phải thương cái người mà không có ý chí. Thực sự nếu ở nhà em sẽ cố, còn ở đây , em dậm chân tại chỗ.
Anh muốn biết tình cảm em dành cho anh? Em yêu anh nhưng không muốn anh vì em mà bỏ sự nghiệp. Anh hãy giứ sự nghiệp của mình, vì gia đình và bé Hà My. Anh hãy thương nó nhiều nhiều. Anh đừng thương em, bấy giờ anh mà thương em là anh thương hại em đó. Em không đủ dũng cảm khi đối diện với mọi người đâu. Khi em về sẽ để lại cho anh nhiều đau khổ và kỷ niệm. Bây giờ anh hãy tìm cho mình một người bạn đời đi. Em không xứng với anh đâu, vì em không đủ tự tin. Em sẽ trở về với công việc của mình. Mặc dù cực khổ nhưng mình sẽ vui hơn bấy giờ. Em cứ suy tư, ưu phiền và lại mang ưu phiền tới cho anh nữa. Em xin lỗi anh về những gì em đã gây, sự yêu thương, thương nhớ. Hãy căm ghét em đi anh. Em sẽ rất cám ơn anh khi anh ghét em đấy. Những kỷ niệm của chúng mình sẽ được em giữ mãi. Tình yêu của em dành cho anh không bao giờ thay đổi.
Anh đừng suy nghĩ vẩn vơ. Không phải vì lý do gì , mà là vì lý do em chán học, chán nước Nga lạnh giá này. Hãy tạo cho mình một cơ hội anh nhé. Em nhiều thứ bệnh trong người, viêm xoang,suyển, tim và sau này là cao huyết áp.....đừng yêu người bệnh tất như em anh nhé. Em xem phim thấy người ta nói bệnh tim và suyển không được phép sinh con. Mà em thì lúc nào cũng muốn .....
Thôi, không nói được, càng nói em lại càng đau khổ. Chẳng được như ý nguyện. Bây giờ mết mỏi và chán chường. Anh đừng vì em mà sao nhãng việc học hành. Em bấy giờ là một con người tự ti. Không ai yêu một con người tự ti phải không anh?
Chúc anh học thật giỏi để nuôi bé Hà My nhé. Em thương nó cũng như đứa em của mình vậy.
Hôn anh!....gửi anh tất cả những nụ hôn mà sau này em không thể gửi cho anh được....
H.T3 x x x
........
.........
Anh không ngờ, anh chờ đợi em suốt hai tháng hè để được gặp em và nghe em nói với anh những lời như thế
Lẽ nào tình yêu của chúng ta chỉ có vậy. Bao nhiêu kỳ vọng anh đặt ở nơi em giờ tan thành mây khói. Cuộc tình anh và em lẽ nào chỉ là giấc mơ
Em ạ! Anh biết phải nói gì với em bây giờ? Anh phải làm gì với những tình cảm và cảm xúc của mình đây? Chúng chất chứa, chúng ngẹn ngào đến đau nhói con tim
Anh phải làm sao để em phải tin vào chính mình? Anh phải làm sao để em khỏi tự ti và dũng cảm bước tiếp con đường mà em đã chọn.
Chả lẽ
Anh phải nghĩ về một ngày xa em...
Anh phải nghĩ về những ngày sống không có em
Dẫu gì thì cũng mong em hiểu: Em mãi ở trong tim anh để anh mãi là người bất hạnh
Dẫu gì thì cũng mong em nhớ: Có một lần anh đã yêu em..là...
mãi mãi...
mãi mãi...
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!