Mới nói chuyện với em mà giờ anh đã nhớ em rồi. Nhớ giọng nói, nhớ tiếng cười của em. Nếu bây giờ em ở bên anh, anh sẽ cắn em một cái thật đau cho vừa cái thương
Anh xin lỗi vì để em phải chờ tin nhắn và lo lắng cho anh. Sáng nay Huyền đi Москва cầm theo điện thoại nên anh không liên lạc với em được. Lúc về Huyền nói em có gọi điện thoại sang, anh cũng lo em có chuyện gì nên nhắn tin ngay cho em đó. Đừng giận anh nữa nhé. Anh không cắn em nữa đâu. Anh hôn em. Hôn thật lâu để đền em vậy.
Ôi, sự chờ đợi sao mà nặng nề thế cơ chứ. Anh muốn sống ngoài thời gian cho lòng thanh thản nhưng nỗi nhớ em lại bắt đầu trở về với nó. Còn những 23 ngày nữa anh mới được gặp em. Lâu quá đi. Nghĩ tới ngần ấy ngày anh sợ mình không đủ sức chịu đựng
....Скучаю так сильно, что кажется, будто время заснуло, и я кричу во весь голос, стремясь разбудить его. Оно тянется медленно, и я знаю, что с каждым днем все сложнее без тебя. ....
Скучаю так, что хочется обнять тебя крепко-крепко и держать, не разжимая рук. Пока хватит сил. Окружить любовью, защищая от чужих глаз. И только мое сердце будет тихонько дышать рядом с тобой.
Сижу у окна и смотрю на небо, как будто оно принесет мне частичку тебя. Ветер ломится в мои окна и мне кажется, что это ты зовешь меня…
Кремль Коломны
Kolomna
05/08/2005
T. Hải
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!