Mẹ mất, trối lại: “Ông phải cưới vợ cho nó, nhớ chọn người cùng làng”.
Mình đi làm xa, ông cụ sống một mình. Thật tội. Nhờ mai mối, năm nào mình cũng về làng “coi mắt”, nhưng chưa ưng ý đám nào. Ông cụ có vẻ buồn. Công việc bề bộn ít có dịp về thăm.
Bỗng nhận được điện tín: “Về gấp, đã tìm được nơi ưng ý”. Bỏ hết công việc vội vã về để làm vui lòng ông cụ. Tháng sau đám cưới được tổ chức, cô dâu là bà mai và chú rể là ông cụ.
HOÀNG XUÂN THẾ VINH
Nguồn: http://vuisongmoingay.blogspot.com
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!