Vâng, đó là một chuyện lạ, khi người hâm mộ đã vỗ tay sau thất bại của đội nhà. Đừng gọi họ là không yêu nước, là không vì tinh thần màu cờ sắc áo, mà đó là một thái độ bày tỏ sự thất vọng đến cùng cực về bóng đá Việt, vốn đã được cảnh báo sẽ làm ăn chẳng ra gì qua lực lượng U-23 kém cỏi về mọi mặt lần này.
Riêng mình, thú thật khi xem xong màn trình diễn của các đội dự SEA Games 27, tôi lo nhất là U-23 VN thành công! Bởi những Thái Lan, Indonesia, Malaysia, Myanmar, Singapore cũng chẳng hay ho gì. Nhưng tại sao lại có nỗi lo “bậy bạ” như thế?
Mọi người hãy thử nghĩ: Trước tình hình bóng đá Đông Nam Á thoái trào như hiện nay, U-23 VN nếu có thần may mắn đứng sau lưng thì chuyện vô địch cũng là điều có thể xảy ra. Và khi ấy, có phải rằng người ta (ở đây là một số quan chức Liên đoàn Bóng đá VN - VFF) sẽ lại hồ hởi phấn khởi, lấp liếm với nhau rằng nền bóng đá Việt đang vận hành tốt! Khi ấy, đúng là bi kịch. Thua trận, dĩ nhiên trong sâu thẳm trái tim của người hâm mộ là nỗi buồn sâu sắc. Bởi chiếc áo mà các cầu thủ U-23 khoác trên người, nào có phải là sản phẩm của riêng VFF hay của hlv Hoàng Văn Phúc. Chiếc áo ấy, bên ngực trái có lá cờ Tổ quốc.
Vậy nên, thua thì đau. Nhưng là đau để mà tất cả đều nhận ra sự thật: đó là kết quả của một nền bóng đá đi lạc đường. Và một khi nhận ra đã đi lạc đường thì mới hi vọng quay đầu để tìm con đường đúng đắn. Dĩ nhiên, thầy trò ông Phúc vẫn chưa hết cửa. Nếu thắng các trận còn lại, họ vẫn có mặt ở bán kết. Nhưng thà thua đi, thất bại toàn diện tại SEA Games 27 đi, để đập vỡ mọi sự cũ kỹ, lạc hậu, lầm đường lạc lối...
Huy Thọ
Theo Tuổi Trẻ - Thể Thao
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!