Phượng vĩ - hoa của mối tình đầu, đẹp nhưng phần lớn đều dang dở. Nó đến nồng nàn, đằm thắm cháy bỏng như màu hoa, rồi thời gian qua đi, bao thăng trầm, biến cố, tình yêu không còn...
" Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu..."(ĐTQuân)
*
Nắng đầu Đông, anh bỗng dưng nhớ Phượng
nhớ mùa hè
trong giá lạnh tái tê
nhớ câu thơ
em viết giữa đường về
kỉ niệm xưa ơi! chiều ngập tràn nỗi nhớ
Cánh phượng sân trường ép vào trang vở
hoa học trò
ngày đó
vẫn theo anh.
Muôn dặm rừng xa,
khấp khểnh bước quân hành
màu đỏ phượng,
không còn hồng tươi nữa
trái tim anh
vẫn vẹn nguyên sắc đỏ,
vẫn đậm đà
qua Xuân, hạ, thu, đông.
Đã qua bao mùa hoa
tàn, nở,
bão, dông
hương sắc ấy chẳng mờ phai theo năm tháng
phượng trong anh
vẫn vẹn nguyên sắc thắm
Phượng hồng ơi! sao có thể phôi pha?
Anh trở về, lung linh đèn phố xá
thương bạn bè quên mình tan vào cuộc chiến
xác thân tàn còn nằm lại cuối rừng xa
hồn lính trẻ vật vờ xứ lạ
hương khói ơi! sao còn mãi nhạt nhòa.
Đỏ nhé phượng! cho ngày mai tươi sáng
máu đỏ bạn ta không uổng phí cho tương lai
quê hương ơi! sẽ lớn dậy hình hài
cho sắc đỏ hồng tươi thêm thời hoa đỏ ấy.
TQtrung
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!